Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 109 - Q1 - Chương 109: Biến Trường An Trong Tưởng Tượng Thành Sự Thực. (2)

Q1 - Chương 109: Biến Trường An trong tưởng tượng thành sự thực. (2) Q1 - Chương 109: Biến Trường An trong tưởng tượng thành sự thực. (2)

Con khỉ già ở nhà Vân Sơ tự nhiên như ở chùa, bốc một nắm táo khô trong giỏ, dùng ống tay áo lau qua rồi ăn.

"Ngươi đâu cần nhận những thứ này của người ta, theo ta biết, làm quan ở Đại Đường, điều kiện trước tiên là phải thanh chính liêm khiết."

Vân Sơ lạnh nhạt đáp:" Tiền đề của làm quan là biết làm quan. Thứ dễ dàng có được thì không ai biết quý trọng, chỉ có trải qua gian nan mà có, họ mới biết quý."

"Nên, đồ nhất định phải thu, một là có thể trấn an họ, hai là khiến họ biết cảm kích, ví như cảm kích ta thu lế vật của họ."

"Ông biết đấy, ta sở dĩ tốn công tốn sức làm chuyện này là để bọn họ thành người mà ta có thể dùng được."

Con khỉ già gật gù:" Chẳng trách Huyền Trang từng nói, thế gian này là đấu trường lớn, sư tử hổ báo tung hoành, đánh đâu thắng đó, đáng thương cho hươu, thỏ chết dưới tay chúng chẳng ai thương."

"Phật pháp mục đích ban đầu là hóa giải sự hung bạo đó, để mỗi con người trong đấu trường có thể chung sống hòa bình."

"Vân Sơ, ngươi chính là con dã thú giỏi bắt mồi nhất trong đấu trường đó."

Vân Sơ cười to:" Phật pháp có thể giúp cho sư tử hổ báo ăn cỏ để sống không?"

Con khỉ già lắc đầu:" Phép tắc sinh tồn không thể thay đổi."

"Nếu không thay đổi được thực đơn của chúng, vậy Phật pháp giải quyết vấn đề hổ ăn hươu thế nào?"

"Cho nên Phật mới lấy thịt cho hổ ăn, móc tim cho chim ưng ăn."

"Theo đại lý của ông, tác dụng tồn tại của đám hòa thượng trên thế giới này là chết thay cho kẻ yếu, vậy vì sao ta kiếm chút tiền từ chùa Đại Từ Ân, ông cứ để bụng mãi thế?" Vân Sơ vặn vẹo:

Con khỉ già trừng mắt:" Ta thấy ngươi nói không đúng."

Vân Sơ phẩy tay:" Các ông sống trong thế giới của Phật, ta sớm nhảy khỏi tam giới, đứng ngoài ngũ hành, chuẩn bị làm chút chuyện thực tế. Nếu có thể, ta thực sự định đem Trường An biến thành đúng như trong miệng người Tây Vực hay nói."

Con khỉ già cảm thấy Vân Sơ coi thường Phật, Vân Sơ cảm thấy Con khỉ già từ sau khi đến Trường An thì ngu đi không thể nói lý được, rồi chẳng biết làm sao, hai người lấy gậy bóng chày đập nhau.

Kết quả ẩu đả là lưng, chân Vân Sơ trúng mấy gậy, đau tới méo mặt. Bụng Con khỉ già bị Vân Sơ dùng gậy thúc một phát, cố nhịn không chịu gập người kêu đau giữ bộ dạng thế ngoại cao nhân.

Ngày hôm sau, Vân Sơ sai mấy trù nương béo trong nhà đi ra chợ Tây tìm đủ các loại đỗ, gạo nếp thêm vào táo khô, nho khô và đào khô, hạnh khô. Lại từ mỗi nhà mỗi hộ xin ít gạo, đỗ trộn vào nhau. Mượn trăm cái nồi lớn, trời còn chưa sáng đã nấu cháo ở mảnh đất trống trước kia vốn chỉ để cỏ hoang mọc um tùm.

Giữa mùa đông lạnh, một trăm cái bếp tạm cùng đốt lửa, tạo nên khủng cảnh hùng tráng chưa từng có, hơi ấm lan tỏa từ mảnh đất trống tới tận đường đi. Mới đầu phường dân còn chút e ngại, không rõ tên lý trưởng ác bá lại bày trò gì đây, về sau mấy nhà ở gần ngửi mùi thơm không chịu nổi ra xem thử, rồi người nọ báo người kia, đến ông già bảy mươi ngồi trong nhà rên hừ hừ cũng mò ra, kiếm lấy một chỗ ấm áp.

Tức thì mảnh đất trống không còn chỗ nữa, người đứng tràn ra ngõ nhỏ, xung quanh, xì xào bàn tán, nhiều cháo thế này, chẳng lẽ là nấu cho cả phường ăn à?

Đáp án là đúng thế.

Vì mỗi nhà đều bỏ thức ăn, cho nên nhà nào cũng có thể tới húp cháo, Vân Sơ chuẩn bị khi húp cháo công bố danh sách những người đầu tiên làm việc trong phường.

Cùng nhau ăn chung nồi thôi, nhìn thì có vẻ là chuyện rất đơn giản, nhưng phương thức đơn giản ấy đã phá vỡ hàng rào giữa người và người.

Nhất là vào thời kỳ khó khăn, mỗi người bỏ một chút, mỗi người ăn một chút, đây là sự công bằng nguyên thủy nhất, đơn giản nhất.

Đợt nhân thủ được tuyển mộ đầu tiên không gây ra bất kỳ phản ứng nào, người được tuyển mộ thấy đương nhiên, không được cũng thấy đương nhiên.

Bởi vì nhân thủ Vân Sơ chiêu mộ đợt đầu toàn bộ là công tượng, trong đó có thợ ngói, thợ đá, thợ mộc, người đào giếng với người cường tráng.

Những người này sẽ dựa theo an bài của Vân Sơ đi đào giếng, đào đường, làm kênh, cống ngầm, cố gắng trải toàn bộ đá hoặc gạch cho đường trong phượng ở mùa đông không tính là lạnh này.

Đây là một công trình cực kỳ lớn, đoán chừng ít nhất tới khai xuân mới xong, may là trong phường Tấn Xương cái gì không nhiều chứ công tượng thì nhà nào cũng có.

Vân Sơ lấy bản vẽ thiết kế ra, yêu cầu đám công tượng thi công theo yêu cầu của mình.

Cả nhà Vân Sơ đều ra húp cháo, bao gồm cả vị tiểu nương tử tóc vàng mắt xanh của nhà họ.

Vân Na từ khi bắt đầu tắm rửa tử tế, da máu chóng tốt lên. Thêm vào Thôi nương tử ra sức kỳ, lớp da thô ráp đã bong đi, rốt cuộc có chút dáng vẻ trắng trẻo của người da trắng rồi.

Thế là nó khiến phường dân tò mò, người Trường An thấy Hồ cơ rồi, chỉ là chưa từng thấy tiểu Hồ cơ đẹp như nhà Vân Sơ.

Vân Na thực sự rất đẹp, nó mặc chiếc áo choàng lông cừu màu trắng, cổ lông xù xù ôm quanh mặt, tôn lên mái tóc vàng rực rỡ. Chỉ có điều lúc này nó mặc giáp da, tay cầm gậy bóng chày, dẫn theo con báo béo múp và ba nam đinh mặt mày hung ác, xem chừng đang tìm những kẻ hôm đó bao vây nhà mình.

Chỉ là bụng nó thì phệ, chân thì ngắn, mặt thì tròn trịa đáng yêu, chẳng có mấy sức uy hiếp.

Nó đi tới đâu người ta đều nặn ra nụ cười nịnh nọt, gọi một tiếng tiểu nương tử.

Vân Na kiêu ngạo “hứ” một tiếng, nó không thèm bắt nạt những kẻ nhát gan.

Rốt cuộc cũng tới giờ phát cháo rồi, Thôi thị chỉ huy mở nồi, tức thì mười mấy nồi cháo mở ra cùng lúc, hơi nóng bốc lên tới tận nửa trời, phường dân ra sức nhón chân lên nhìn.

Bọn họ có khi làm cả ngày cũng chỉ đủ kiếm một bát cháo thế này thôi, mà không phải lúc nào cũng có cháo đặc thế này mà ăn đâu.

Rất ngọt, rất thơm, rất nhiều vị, với bách tính cùng khổ chẳng được ăn mấy món ra hồn mà nói, ngôn ngữ họ dùng tả món ngon cũng rất hạn chế, chỉ biết là ngon, ngon lắm.

Tiếng húp chào xì xụp cứ thế truyền đi, những gương mặt thường ngày đa phần chỉ có một vẻ đờ đẫn giờ bừng lên ánh sáng, thi thoảng vừa hụp vừa quay sang nhìn nhau cười.

Lưu Nghĩa húp ba bát cháo bát bảo đặc vẫn chưa thỏa mãn, khi ông ta chuẩn bị húp bát thứ tư thì bị Vân Sơ gọi, không cho ông ta húp nhiều, còn có việc phải làm.

Bản thân Vân Sơ húp một bát thì dừng, bắt đầu dẫn Lưu Nghĩa đi trong gõ xem phường dân húp cháo, lần này y đi tới đâu cũng nhận được những nụ cười thiện chí.

Vân Sơ rất hài lòng, tốt lắm, phải thế mới có sức mà làm chứ, còn nhiều việc phải làm lắm.

Bình Luận (0)
Comment