Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 110 - Q1 - Chương 110: Ai Bảo Làm Quan Phải Khiêm Tốn?

Q1 - Chương 110: Ai bảo làm quan phải khiêm tốn? Q1 - Chương 110: Ai bảo làm quan phải khiêm tốn?

Đại Từ Ân, Đại Từ Ân, cái chùa tên là Đại Từ Ân, nhưng với phường Tấn Xương mà nói, bọn họ không nhận được bất kỳ ân huệ nào, cũng chẳng có sự hiền từ nào. Khi hoàng đế ra lệnh xây dựng nơi này, quan phủ đưa tay vạch một đường trên bản đồ, thế là có vô số gia đình phải rời bỏ nhà cửa.

Quan phủ trưng dụng đất không như đời sau, cứ thoải mái xua đuổi bách tính, huống hồ xây dựng chùa hoàng gia, bọn họ mực sức mạnh tay.

Khi chùa Đại Từ Ân xây dựng xong, đất không dùng tới vẫn rất nhiều, nhưng bách tính thì đã đuổi đi rồi, dẫn tới trong phường Tấn Xương có tới hơn trăm căn nhà bỏ hoang. Mảnh đất cả phường đang tụ tập này, trước kia là một xưởng mộc lớn, giờ chỉ còn là nơi nuôi cỏ dại.

Vân Sơ đã ăn xong, được phường chính dẫn đi một vòng, tới trước mỗi nhân vật trọng điểm, Lưu Nghĩa đều nhỏ giọng giới thiệu.

"Ngươi là Lưu Tam Tài à?"

"Chính là tiểu nhân." Lưu Tam Tài vội đặt bát cháo xuống, cúi đầu đáp:

“Ha ha ha ha”

Vân Sơ đang định nói gì thì một tràng cười lớn khoa trương cắt lời, nghe kiểu cười của nhân vật phản diện đó, y quay sang, chỉ thấy Vân Na đứng trước một cái nồi cháo nhỏ, một tay cầm gậy bóng chày chống lên mặt đất, đầu hếch cao kiêu ngạo, phía trước là đám nhóc con gày gò đang xếp hàng.

Nha đầu đó được Thôi nương tử chuẩn bị cho nồi cháo riêng, lúc này đang hoạt động xã giao thôi, Vân Sơ quay lại nói với Lưu Tam Tài: "Nghe nói ngươi là một hảo thủ trong tượng tác, lần này đào giếng cho chính chúng ta, ta nghĩ ngươi không đối phó qua loa với mọi người đâu nhỉ?"

Lưu Tam Tài hoảng sợ, hắn là người đi nhiều thấy nhiều, thủ đoạn của vị lý trưởng này tuyệt đối không phải chỉ là cưỡi ngựa đánh bách tính: "Vạn vạn lần không dám, lần này đào mười một chiếc giếng, bắt đầu từ nơi cao nhất phía nam, dựa theo địa thế dần đi xuống. Rồi lại nối liền mười một chiếc giếng với nhau, để nước từng bước tập trung ở dưới, cuối cùng thoát ra ở góc tây nam chùa Đại Từ Ân, dùng ao sen của chùa trữ nước, treo đầu thú ở góc đông bắc ao sen, nước chảy vào kênh, vòng qua ba đường sáu ngõ của phường. Cuối cùng chảy vào cống ngầm, nối liền với kênh lớn của Trường An."

Vân Sơ nghe Lưu Tam Tài nói thì gật gù:" Ngươi ….”

“Ha ha ha ha”

Lại tràng cười nữa cắt lời Vân Sơ, sao lại có đứa trẻ con cười quái dị thế được, đều tại chơi với Con khỉ già, học thêm đống thói xấu. Lần này Vân Sơ chẳng thèm quay đầu, hôm nay cho nha đầu đắc ý một phen, không tìm nó tính sổ, nói tiếp:” Báo lên chi phí 103 quan, khi khởi công cấp cho ngươi 50 quan, dùng mua vật liệu. Đến khi giếng có nước, đưa ngươi 30 quan. Đợi ngươi hoàn thành toàn bộ công trình kể trên, qua kiểm tra hợp cách, ta sẽ thanh toán phần con lại, còn thưởng thêm 5 quan."

Lưu Tam Tài chẳng vẻ gì vui mừng vì khoản tiền thưởng được hứa hẹn, trái lại còn nhìn trái ngó phải, hạ thấp giọng xuống:" Lý trưởng, chỗ chúng ta mở 11 cái giếng không khó, Trường An mạch nước ngầm phong phú, thêm nữa chúng ta gần ao Côn Minh, không thiếu nước."

"Vấn đề là chúng ta mở 11 cái giếng, còn đào kênh, tiểu nhân lo là sẽ khiến ba phường Tu Chính, Tu Hành, Thăng Bình địa thế cao hơn chúng ta sẽ không lấy được nước giếng nữa."

Vân Sơ cười nhạt, chẳng bận tâm tới điều đó:" Nước chảy vào ao sen chùa Đại Từ Ân, liên quan gì tới chúng ta? Với lại người ta có nước từ kênh của ao Côn Minh, chẳng ai dùng nước giếng."

Lưu Tam Tài liên tục vâng dạ, thấy Vân Sơ đi rồi lập tức cúi đầu húp cháo bát bảo, nói thật, cháo đặc thế này, một năm chẳng được húp mấy lần.

Cho dù hắn rất sợ Vân Sơ, nhưng lại vô cùng chờ mong 5 quan tiền thưởng.

Đó là hiệu quả Vân Sơ muốn, không cần quá thân cận, nếu quá thân người ta sẽ đề xuất yêu cầu quá đáng chỉ người thân cận mới có. Nếu đồng ý thì hỏng quy củ, nếu không đồng ý thì tình nghĩa trôi theo dòng nước, nói không chừng người đó thành người hận ngươi nhất.

Cứ theo phép công mà làm là tốt nhất, có thể căn cứ vào tình huống thực tế mà điều chỉnh, nếu không như có thứ không sao vừa mắt được thì cơ bản không cần điều chỉnh.

Nhân viên quản lý của phường Tấn Xương chỉ có hai người, một là lý trưởng Vân Sơ, hai là phường chính Lưu Nghĩa, mọi người đều biết trong cái phường này người có tiếng nói là Vân Sơ, Lưu Nghĩa chẳng qua là người truyền đạt mệnh lệnh.

Đối với điểm này, phường dân đã có nhận thức đủ khắc sâu.

Một bữa tiệc lớn dù chỉ có cháo để húp, nhưng làm lớn bé trong phường Tấn Xương đều biết Vân Sơ, cũng hiểu nhà Vân Sơ có một Hồ cơ tiểu nương tử tóc vàng mắt xanh rất được huynh trưởng ác bác cưng chiều không ai đụng vào được.

Nửa tháng nữa thôi là Vân Sơ phải tới Tứ môn học rồi, y muốn an bài xong tất cả mọi việc trước lúc đó, nếu không hai đầu vướng bận sẽ không làm được việc gì ra hồn ...

Cách lần trước tới huyện nha tìm Tôn hộ tào mới ba ngày, không đợi Vân Sơ đi tìm hắn, Tôn hộ tào đã tìm tới cửa.

"Lư huyện lệnh cho phép yêu cầu xây dựng lại đại môn phường Tấn Xương." Tôn hộ tào lo lắng trùng trùng trả lại văn thư xây dựng đại môn cho Vân Sơ:

Vân Sơ mở văn thư ra, thấy bên trên dùng bút đỏ viết chữ "cho phép" cực lớn.

Tôn hộ tào lại nói:" Tới bây giờ ta vẫn chẳng hiểu sao Lư huyện lệnh lại đồng ý yêu cầu của các ngươi, ta cứ thấy chuyện này là hành vi bới việc ra làm."

Vân Sơ nhìn hắn thương hại:" Bất kỳ một người nào còn muốn thăng quan sẽ nghiêm túc làm việc này, chỉ có người không có hi vọng thăng tiến như ngươi mới sống tạm bợ qua ngày. "

"Tiền tài trợ xây dựng mà ta muốn đâu?"

Tôn hộ tào thở dài lấy ra một thủ lệnh:" Huyện nha cũng không có nhiều tiền đồng, chỉ có thể cấp lương thực trong kho huyện nha, 500 đảm."

Vân Sơ kiểm tra thủ lệnh một lượt:" Đều là lương thực mới năm nay chứ?"

Tôn hộ tào gật đầu:" Đúng, đều là lương thực mới thu năm nay, còn đều là lúa mạch, không có kê, cốc, cao lương."

"Ồ, vậy mạch và cao lương trong kho quan đổi thế nào?"

"Ngươi muốn cao lương chứ không muốn mạch à?"

"Trong một phường thị thành công cần phải tích trữ đủ lương thực giúp phường dân chống lại đói rét. Kê, cốc không dễ lưu trữ, mạch là thứ tốt, nhưng dễ xảy ra chuyện tham ô. Đổi sang cao lương dễ lưu trữ mà mọi người lại chẳng thích ăn có thể phòng chuyện tham ô xảy ra." Vân Sơ giải thích:" Đến năm thiên tai, cao lương sẽ là thứ tốt."

Tôn hộ tào kinh ngạc:" Ngươi nên làm chức hộ tào này."

Vân Sơ khinh thường đáp:" Trước kia đô úy chiết trùng phủ cũng nói thế, hắn thấy ta nên vào chiết trùng phủ làm lục sự tham quân."

"Vì sao không đi, đó là vị trí tòng thất phẩm đấy."

"Đợi ta từ Tứ môn học đi ra cũng là quan tòng thất phẩm, có khi còn cao hơn. Ngươi thấy một lục sự tham quân và một học tử tốt nghiệp Tứ môn học, cái nào sau này sẽ có vị trí tốt hơn?"

Tôn hộ tào thở dài:" Học từ Tứ môn học ra sẽ là quan chính đồ, nhưng người ta dù có tâm tư đó cũng sẽ khiêm tốn che giấu, sao ngươi lại đi nói khắp nơi?"

Vân Sơ cười to:" Lão Tôn, thân ở quan trường, không phải cần khiêm tốn cẩn thận, mà là cần khí thế bừng bừng."

"Quan trên có bao nhiêu việc phải làm, ngày bộn bề công việc, người như chúng ta nếu không dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào tầm mắt quan trên. Đời này muốn thăng tiến chẳng lẽ đợi quan trên thong thả phát hiện à?"

Tôn hộ tào cười xấu hổ:" Giờ ta thấy sau này ngươi có thể làm huyện lệnh huyện Vạn Niên chúng ta."

Vân Sơ gật gù tán đồng:" Ta cũng nghĩ vậy."

Vốn còn đầy một bụng câu hỏi, Tôn hộ tào bị câu này của Vân Sơ lần nữa đập nát quan niệm vốn có, hắn không biết Vân Sơ nói có đúng không, chỉ biết mình nên sớm về, đem lời của Vân Sơ nói với Lư huyện lệnh không sót từ nào.

(*) Hôm qua mình đăng ảnh chùa Đại Từ Ân có cái tháp là sai, lúc này còn chưa có cái tháp Đại Nhạn đó đâu, phải vài năm nữa.

Bình Luận (0)
Comment