Làm lý trưởng có lợi ở chỗ, bất kể là tiền chùa Đại Từ Ân cấp hay là lương thực nha môn huyện Vạn Niên cấp, đều vào tay Vân Sơ, do y tiến hành phân phối hoặc sử dụng.
Lúc này xuất hiện quyền lực.
Có quyền lực khi bách tính phường Tấn Xương muốn có được lợi ích, vậy chỉ còn con đường nghe theo sự điều khiển của Vân Sơ.
Cho nên người ta hết sức tự nhiên quên đi hành vi ác liệt Vân Sơ từng cưỡi ngựa múa gậy bóng chày truy sát họ, tự nhiên quên đi Vân Sơ từng hung thần ác sát đứng ở cổng phường kiểm tra quần áo họ có chỉnh tề, đầu óc có bẩn thỉu không.
Cho phường dân càng nhiều lợi ích, họ càng kỳ vọng cao hơn, mức độ nhẫn nhịn cũng cao lên, đến ngay ngả thiếu nữ trong phường giờ cũng nhìn Vân Sơ với ánh mắt bẽn lẽn.
Sau khi phường Tấn Xương biến thành một công trường lớn khép kín, Vân Sơ tới nhà Hà Viễn Sơn.
Nhà Hà Viễn Sơn ở bên Bá Kiều, chỉ là mùa đông chẳng thấy dương liễu phất phơ, chỉ có gió lạnh quất rát mặt.
Tiền Hà Viễn Sơn để lại không nhiều, chưa tới 20 vạn tiền, Vân Sơ bù thêm liền tròn 20 vạn, trọng lượng chưa tới 200 cân. Cho nên một cỗ xe ngựa có thể chứa được.
Đánh xe là Cửu Phì, cái mặt hắn giống như cho vào dầu sôi chiên qua, rất đáng sợ, có điều kỹ thuật đánh xe rất tốt.
"Sao lại cho mặt vào dầu sôi thế?" Vân Sơ ngồi ở càng xe xoa chân, xuýt xoa mãi, Vân Na thấy y ra ngoài nên ôm lấy chân muốn đi theo, lần này không thể đưa nó đi được, dỗ dành mãi không xong cáu lên đét đít nó mấy cái bị nó cắn trả, may là mùa đông đấy, mùa khác bị cắn chảy máu luôn rồi:
Từ hồi tới Đại Đường, Vân Sơ nương nhẹ cho nó quá nhiều, giờ vô pháp vô thiên lắm rồi.
"Không mặt mũi thấy ai, chẳng thà không cần cái mặt này." Cửu Phì đáp rất hờ hững, giống như đang tán gẫu với Vân Sơ:
"Ừ, nói rất đúng, chỉ là khi ngươi làm việc không biết xấu hổ, không nghĩ tới người còn để ý tới cái mặt ngươi à? Mặt ngươi biến thành thế nào chẳng liên quan tới người ngoài, người ta nhìn thấy ngươi cũng chẳng nhớ ngươi là ai, ngươi trốn là trốn người để ý tới cái mặt ngươi, ngươi nói có đúng không?"
"Tiểu nhân ngay cả cái mặt trước kia đều không cần nữa, chính là không muốn người ta biết chuyện mình làm trước kia, tất nhiên không thể nói với bất kỳ ai, tránh cái mặt này rán lần nữa."
Vân Sơ gật gù:" Vậy ngươi làm Cửu Phì cho tốt, lần này đừng làm việc mất mặt Cửu Phì nữa."
Cửu Phì vung roi đáp:" Bằng vào địa vị bây giờ của tiểu nhân cũng chẳng làm ra được việc phải đem mặt đi rán."
Vân Sơ coi câu này như một lời hứa, nếu Cửu Phì làm việc khiến y thất vọng thì không nên trách y xuống tay vô tình.
Bà Kiều là một câu cầu trên Bá Hà, nhà Hà Viễn Sơn ở thôn Hỏa Thiêu bên Bà Kiều.
Quan Trung từ xưa đã có người cư trú, thêm vào gần Trường An là trung tâm của câu chuyện xưa, nên chỉ cần là thôn cổ sẽ nhất định có truyền thuyết.
Thôn Hỏa Thiêu cũng là thôn có câu chuyện của nó, có điều câu chuyện ở nơi này khá ly kỳ.
Thôn sở dĩ có tên như vậy là vì quá gần gũi với nhà mẹ đẻ của Tây Hán Lữ hậu là Lữ Gia Bảo.
Năm 196 trước công nguyên, ngày 3 tháng 9 âm lịch, Lữ hậu đặt bẫy lừa Hoài Âm hầu Hàn Tín tới Vị Ương cung giết chết.
Kết quả lửa giận của Hàn Tín quá mạnh, đầu biến thành quả cầu lửa, lăn về phía đông, muốn thiêu cháy Lữ Gia Bảo.
Cơ mà kết quả không tốt, không thiêu được Lữ Gia Bảo, lại thiêu mất thôn Hỏa Thiêu. May mà có Long vương Bá Hà nhắc nhở, bảo đầu của Hàn Tín là thiêu nhầm người rồi. Lửa trên đầu Hàn Tín liền tắt ngay, để lại hai dòng nước mắt tủi hờn, cuối cùng lăn vào đống đất biến mất.
Sau đó cái thôn vô danh liền biến thành thôn Hỏa Thiêu.
Tro cốt của Hà Viễn Sơn được Vân Sơ chứa trong một cái túi da cừu, di cốt được thu thập vô cùng hoàn chỉnh không bỏ sót gì cả, cho nên Hà Viễn Sơn coi như đã trở về cố hương một cách trọn vẹn.
Cái thôn chẳng có cái gì để nói, nếu là mùa khác có cây xanh, có hoa cỏ gì đó chắc cút có chút không khí thôn quê yên bình, chứ cái mùa cây trụi lá, chó cũng chẳng muốn thò mặt ra ngoài đường thì cảnh sắc có gì mà kể nữa. Đã thế khi Vân Sơ tới cửa nhà Hà Viễn Sơn, trên cánh cửa còn treo hai tấm phướn chiêu hồn lớn lay động, càng làm bầu không khí thêm u ám.
Cửu Phì đi gõ cửa, nói rõ mục đích của Vân Sơ, tức thì tiếng khóc vang vọng cả viện tử.
Một phụ nhân mặc áo tang được hai thiếu niên cũng mặc áo tang dìu đỡ, loạng choạng chạy ra, nhìn thấy Vân Sơ không nói tiếng nào đã quỳ xuống khấu đầu.
Vân Sơ thản nhiên tiếp nhận đại lễ của họ, mình trên chiến trường giúp trượng phu, phụ thân của họ thu xác, còn không ngại vạn dặm xa xôi mang di hài về. Ân tình này lớn như ân tái tạo, chẳng có gì không thích hợp.
Đợi phụ nhân và hai thiếu niên dùng đại lễ tham bái xong, Vân Sơ nói với một lão phụ tóc bạc đứng dựa ở cửa:" Lão phu nhân, mỗ gia đem Hà Viễn Sơn huynh trở về một cách hoàn chỉnh, không thiếu chút nào."
Lão phụ nghẹn ngào không nói lên lời, muốn quỳ bái nhưng bị Vân Sơ giành trước một bước đỡ lấy, nhận túi da cừu từ tay Cừu Phì, đặt vào lòng bà:" Đây là lệnh lang."
Lão phụ ôm di hài nước mắt tuôn rơi, ôn nhu vuốt ve túi da cừu:" Viễn Sơn con ta, khi còn sinh ta cũng nặng thế này."
Thân quyến có mặt gục xuống đất khóc không thôi.
Lão phụ nhân thì thu lại nước mắt, nhìn Vân Sơ:" Dám hỏi lang quân, con ta tác chiến có dũng mãnh không?"
Câu hỏi này liên quan tới vấn đề nghi lễ, Vân Sơ không dám sơ xuất, hai tay giơ ngón cái lên tám còn lại áp vào nhau, lớn tiếng nói với láng giềng biết chuyện kéo tới:" Khi đó tặc khấu Đột Quyết dẫn ba vạn người tới xâm phạm thành Quy Tư, nha môn đại tổng qua ta trên dưới 8 người cùng Thương châu Chiết trùng phủ trên dưới 1500 người, phụng lệnh Cung Nguyệt đạo hành quân đại tổng quản Lương Vũ hầu, cố thủ thành trì, thu hút tặc khấu tấn công đợi đại quân tới."
"Hà Viễn Sơn lấy thân phận trưởng quan của Quy Tư đại quan lệnh, lên tường thành suất lĩnh bảy người bọn ta, liên hợp người Hồ trong thành, ác chiến với Đột Quyết sau ngày sáu đêm, thương tích vô số vẫn chiến đấu không nghỉ."
"Rạng sáng ngày thứ bảy, đại quân Đại Đường tới ngoài thành Quy Tư, bọn ta phụng lệnh cùng quân đội ngoài thành nội ứng ngoại hợp tấn công tặc khấu."
"Hà Viễn Sơn lệnh người còn sót lại trong thành, đốt đuôi lạc đà, ly ngưu xung phong đi trước."
"Sau đó ba người của nha môn đại quan lệnh, Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng, Vân Sơ theo hỏa ngưu đánh vào đại doanh tặc khấu."
"Hà Viễn Sơn dũng mãnh chém giết, trúng vô số tên, chiến mã ngã xuống, vẫn đi bộ tiến tới, đến khi kiệt sức vẫn thúc giục bọn ta mặc kệ hắn, cứ tiến về phía trước."
"Mỗ gia người trúng mười ba mũi tên, may mắn đợi được viện binh Đại Đường, hôn mê trong thương binh doanh hai ngày mới sống được."
"Sau đó mỗ gia đích thân tới chiến trường, tìm di cốt của Hà Viễn Sơn, do thời tiết nóng nực, thi thể bị tàn phá. Mỗ gia đành phải hỏa thiêu thi hài tại chỗ, từ trong di hài nhặt ra hơn hai cân đầu tên của Đột Quyết."
"Như thế! Ai dám nói Hà Viễn Sơn tác chiến không dũng mãnh? Ai dám nói Hà Viễn Sơn sợ đánh không dám tiến lên?"