Câu cuối cùng của Vân Sơ gần nhu rống lên, đồng thời khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của y cũng trở nên hung tợn. Dù sao cũng là quân nhân từng ra trận giết mấy chục người, bộ dạng ấy không ngờ khiến đám đông vây quanh ép lùi hai bước.
Lão phụ nhân nghe hết sức cẩn thận, đợi Vân Sơ nói hết, bà lần nữa ôm di cốt nhi tử thi lễ với y:" Cảm tạ lang quân đã chính danh cho nhi tử ta."
Vân Sơ thống khổ chỉ đầu mình:" Cảnh tượng sống cùng Hà huynh vẫn như trước mắt, không dám quên."
Lão phụ nhân chỉ hai nhi tử của Hà Viễn Sơn:" Các cháu mau tới đây, dùng đại lễ bái tạ Vân gia thúc phụ lo liệu hậu sự cho cha các cháu."
Đợi hai đứa tôn tử bái tạ xong, lão phụ nhân nhìn láng giềng vây quanh:" Như thế con ai chất vấn tôn nhi ta làm lý trưởng không?"
Vân Sơ thấy tiểu nhi tử của Hà gia đứng ra, mắt quắc lên nhìn láng giếng liền hiểu, lão phụ nhân đang an bài đường ra cho đứa tôn tử không được hưởng ân ấm từ quân công của Hà Viễn Sơn.
Vân Sơ ở bên giọng âm u:" Ta muốn xem xem kẻ nào muốn gạt bỏ công tích nha môn đại quan lệnh của bọn ta."
Y mặc thanh sam, rõ ràng là quan viên, người như thế ở quê rất có sức uy hiếp.
Một hán tử hùng tráng như trâu bước ra, thi lễ với lão phụ nhân:" Khương gia không dám."
Lại có một người mặc trường sam bước tới, tựa hồ là người đọc sách, thi lễ với lão phụ nhân:" Tiền gia không dám."
Lão phụ nhân nhìn quanh một vòng, thấy không ai đứng ra nữa, hài lòng gật đầu:" Như thế Hà thị cảm tạ chư vị láng giềng, nhi tử ta nay vinh quy bái tổ, lão thân tổ chức tang sự như hỉ sự."
"Nếu chư vị không chê Hà gia cơm thô trà nhạt, xin đợi chốc lát có cơm rượu dâng lên."
Hàng xóm xung quanh liền nối nhau đề xuất muốn giúp Hà gia tổ chức tiệc rượu, Vân Sơ nhìn cảnh đó cảm xúc ngổn ngang.
Có lẽ Hà Viễn Sơn có thể nhắm mắt rồi, dù sao mong mỏi của hắn là vinh diệu tổ tông.
Vân Sơ được Hà thị nhiệt tình mời vào nhà, lần nữa tiếp nhận bà cảm tạ. Y nói trước mặt cả nhà:" Hộ tống di hài Hà huynh về quê là một chuyện, còn một chuyện nữa phải nói cho rõ trước lão phu nhân, tẩu tẩu và chất nhi."
Hà thị ôm thi cốt nhi tử, có chút yếu ớt nói:" Mời lang quân nói rõ."
Vân Sơ tùy từng hoàn cảnh có cách nói khác nhau:" Khi ở Tây Vực, Hà huynh cùng các huynh đệ ở nha môn cùng góp tiền kinh doanh, mỗ phụng lệnh khi về Trường An, vì bảy vị huynh trưởng đều chiến tử, nên kết thúc chuyện làm ăn bên đó. Có chút tiền dư, nay mang về bàn giao cho lão phu nhân."
"Có giao hẹn giấy tờ không?"
"Không có."
Lão phụ nhân nhìn cái túi thi hài, nói nhỏ:" Đứa bé đáng thương, tới chết đều nghĩ tới cha mẹ vô dụng của nó."
"Tổng cộng có 19 vạn tiền, mỗ góp thêm một ít thành số tròn 20 vạn."
Lời của Vân Sơ vừa dứt, tất cả mọi người đều trợn trừng cả mắt nhìn y, bọn họ đều ước đoán một con số riêng, nhưng không ai nghĩ tới khoản tiền lớn như vậy.
Vân Sơ gật đầu với Cửu Phì ngoài sân, Cửu Phì liền vận chuyển một cái rương gỗ nặng nề từ trên xe ngựa tới.
Vân Sơ mở rương ra, chỉ tiền đồng vàng rực:" Đều ở trong đó, xin lão phu nhân đếm cho, rồi cho Vân mỗ tờ giấy thu nhận."
Xưa nay tiền bạc động lòng người, dù cả nhà Hà Viễn Sơn đang trong bi thương, nhìn thấy trong nhà đột nhiên có thêm khoản tiền lớn như vậy, bất giác nở nụ cười.
Nể tình Hà Viễn Sơn, Vân Sơ cực kỳ đau khổ ở lại nhà hắn một đêm, giữa đêm khuya y còn nghe thấy tiếng reo hò cố kìm nén của họ.
Trời sáng, Vân Sơ cáo biệt cả nhà Hà thị, còn nhờ Hà thị giúp thông báo cho Lưu Hùng cùng với năm chưởng cố khác, chỉ là đừng nhắc tới chuyện tiền tài.
Khi cáo biệt Vân Sơ, lão phụ nhân rõ ràng hơi xấu hổ, nhưng cười rất sáng lạn.
Kết quả thật ra cũng không tệ, Hà Viễn Sơn tan xương nát thịt báo đáp gia tộc hắn, chỉ là bản thân lại thiệt thòi.
Trên đường về Vân Sơ nhìn cành liễu trơ trụi bên Bá Hà đang phất phơ theo gió, nói với Cử Phì:" Nếu người nhà ngươi như thế, ngươi thấy sao?"
Cửu Phì nói chắc nịch:" Hà Viễn Sơn tử chiến, không phụ kiếp này."
"Ồ, ngươi không thấy Hà Viễn Sơn đáng thương sao?"
"Đạt thành lý tưởng, có gì mà đáng thương ạ?"
Vân Sơ thở dài:" Đúng là con mẹ nó nam nhi lòng như sắt."
Ngồi xe ngựa suốt dọc đường, Vân Sơ bị lắc lư đau cả đầu. Chuyện của nhà Hà Viễn Sơn kết thúc, Hà Viễn Sơn đã biến mất khỏi nhân thế, không còn giá trị lợi dụng nữa, Vân Sơ giờ chẳng nghĩ nhiều, chỉ cần mình làm hết chức trách là đủ, chẳng có gì phải đau lòng.
Về tới phường Tấn Xương thì không ngờ mới đi một ngày mà nơi này đã thành bãi chiến trường rồi, Vân Sơ phát hiện số ít phiền đá lát sàn trên đường đã được cạy lên, xếp chỉnh tề men theo tường phường.
Giữa đường toàn là đất, hai bên đường một là kênh lộ thiên, một là cống ngầm cũng đã được đào.
Nhìn tiến độ công trình thì Lưu Tam Tài đã dốc sức rồi, nhiều nơi đồng loạt khởi công, làm thế tuy đẩy mạnh tiến độ nhưng ở thời đại không có máy móc công trình, hắn dùng người như gia súc.
Trời đã ngả về tối, thi công vẫn tiến hành, khắp phường nghe thấy tiếng cốp chát, người qua qua lại lại chuyển đất, chuyển cỏ không thấy có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại.
Vân Sơ đi tìm Lưu Tam Tài, tên này đang ở trong giếng sâu ba mét, chỉ là thấy vách giếng chẳng có gì, mắng" Con mẹ nó không sợ vách giếng sập xuống chôn ngươi luôn à? Ai bào ngươi không có phòng hộ đã làm bừa."
Lưu Tam Tài nhà đèn dầu đặc chế ngậm ở miệng ra:" Từ xưa tới nay vẫn làm như thế đấy ạ."
Vân Sơ tức giận:" Mau xéo lên cho ta, sâu quá tám thước phải dùng gỗ gia cố vách giếng, nếu không không được phép thi công."
Lưu Tam Tài bò lên, ngồi bệt trên đống đất:" Làm như thế lãng phí tiền chưa nói, còn lỡ hạn. Số mệnh của người đào giếng chính là tương lai một ngày nào đó chết trong giếng, tổ tiểu nhân chết trong giếng, cha tiểu nhân chết trong giếng, tiểu nhân đào chưa nhiều, chắc chưa chết nổi đâu."
"Ngươi chỉ cần chống tốt vách giếng là không phải chết, đạo lý đơn giản thế sao không hiểu?"
"Thế lý trưởng phải cấp thêm cho bọn tiểu nhân tiền công của thợ mộc, còn phải thêm tiền gỗ."
Vân Sơ đá hắn một phát:" Chỉ cần tiền không cần mạng."
Lưu Tam Tài chắp tay:" Chỉ cần lý trưởng chịu bỏ tiền, ngài nói sao, tiểu nhân làm thế."