Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 113 - Q1 - Chương 113: Sức Khỏe Là Cơ Sở Cuộc Sống Tốt Đẹp.

Q1 - Chương 113: Sức khỏe là cơ sở cuộc sống tốt đẹp. Q1 - Chương 113: Sức khỏe là cơ sở cuộc sống tốt đẹp.

Cảnh này lại khiến Vân Sơ bật cười, vì y thấy vô cùng quen thuộc.

Từng có một đốc công cũng nói với Vân Sơ như vậy, kết cục của đốc công đó không tốt, tiền công trình bị Vân Sơ giữ nửa năm mới trả, làm ông ta suýt nữa dập đầu với y.

Từ đó trở đi Vân Sơ không bao giờ còn thấy đốc công dám xem thường kiến nghị của y, đồng thời giở trò vô lại với y.

"Làm việc cả ngày rồi, cần nghỉ thì phải nghỉ, về tắm nước nóng, mai lại bắt đầu, để thân thể quá sức, được không bằng mất. Ta cho thời hạn công trình dư dả rồi, không ngờ các ngươi lại làm gấp như thế."

Lưu Tam thấy Vân Sơ nói lý với mình chứ không lấy thế mà uy hiếp, cười mẹo xẹo:" Lý trưởng hẳn là biết, bọn tiểu nhân là lưu dân, không được chia ruộng, phải không?"

Vân Sơ gật đầu, biểu thị biết.

"Không có ruộng, bọn tiểu nhân chỉ có thể dựa vào bán sức để sống, lý trưởng thiện tâm, cho bọn tiểu nhân công việc tốt như thế, bọn tiểu nhân tất nhiên phải làm trong thời gian ngắn nhất, để lý trưởng hài lòng."

"Nhanh chóng làm tốt việc ở đây, mới có thêm nhiều thời gian đi tìm thêm việc để làm, các huynh đệ ở đây đều là hạng tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ. Nhanh chóng làm xong việc lý trưởng giao cho, lấp đầy cái miệng người nhà mới thở được."

"Ý tốt của lý trưởng sao tiểu nhân không nghe ra, gia cố vách tất nhiên là an toàn, nhưng các huynh đệ không muốn làm thế, quá tốn thời gian."

Trong lúc hai người nói chuyện, những người đào giếng khác cũng thò đầu lên, bọn họ nghe rõ ràng lời của Lưu Tam, kêu ca chuyện bắt giá quá tốn công, không muốn nghe theo Vân Sơ.

Theo lời họ nói, dù có chết cũng coi như xui xẻo, chỉ cần không ảnh hưởng mọi người làm việc kiếm tiền là được.

Thấy mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, Vân Sơ thở dài, yêu cầu họ làm việc phải cẩn thận, phải coi trọng tính mạng, đừng để lại cả nhà cô nhi quả mẫu, khiến lý trưởng là y phải khó xử rồi rời công trường.

Vân Sơ vừa rời đi, cả đám thò đầu ra khỏi giếng như hạn thát, nói vọng ra:" Trương Đại, Trương Đại, sao ta cảm thấy lý trưởng của chúng ta không tệ nhỉ?"

Trương Đại cũng từ giếng thò đầu ra:" Chỉ là tính khí nóng nảy chút, vừa rồi ta nghe ngài ấy nói, để lại cô nhi quả mẫu khiến ngài ấy khó xử à? Nói cách khác, nếu chúng ta chết, ngài ấy sẽ chiếu cố gia quyến chúng ta sao?"

Lưu Tam Tài ngồi trên đống đất nói:" Lý trưởng từ trong đống người chết giết ra, là anh hùng hảo hán, nóng tính cũng phải thôi."

"Ta nghe Tôn Hồ Tử gánh rượu cho người ta ở phường Phong Ấp nói, lý trưởng của chúng ta đem 30 vạn tiền được đồng bào đã chết thác phó, giao không thiếu một đồng cho một nữ nhân. Hơn nữa cái thác phó còn không có chứng cứ gì."

"30 vạn tiền đấy, nếu lý trưởng là người xấu, nói không có số tiền này, người chết chẳng lẽ còn bò ra chất vấn được à?"

"Cũng chỉ có anh hùng hảo hán mới không bạc đãi người cùng khổ chúng ta, công việc lần này làm cho tốt vào, lý trưởng hứa thưởng cho chúng ta 5 quan, tám phần là thật đấy."

Vân Sơ đương nhiên sẽ không quịt tiền của đám Lưu Tam Tài, ngược lại y sẽ trăm phương ngàn kế thực hiện cho được lời hứa của mình.

Trong thế giới luật pháp không hoàn thiện này, chữ tín cá nhân trở nên vô cùng quý giá.

Tặng đi tới 50 vạn tiền mới lập nên được hình tượng tốt, đương nhiên không thể vì vẻn vẹn 5 quan mà vứt bỏ.

Mắt thấy tháng 12 kết thúc tới nơi, Vân Sơ vốn muốn hi vọng theo quy củ triều đình, vào 27 tháng Chạp bắt đầu hưu mộc, tức là cho nghỉ, dừng mọi công trình trong phường Tấn Xương, mọi người vất vả cả năm, nên nghỉ ngơi rồi.

Vì thế y còn chuyên môn phát trước khoản tiền công trình kỳ hai, để người trong phường Tấn Xương có tiền ăn năm mới.

Kết quả những người kia có tiền rồi vẫn không chịu ăn Tết, phải ra công trường làm việc thì vẫn làm việc, phải đi buôn bán thì vẫn buôn bán, chẳng chịu nghỉ lấy một ngày. Đi một vòng quanh phường, Vân Sơ chẳng thấy chút không khí Tết nào hết, được cái không khí lao động thì rất cao.

Sau khi hỏi Lưu Nghĩa mới biết, cuối năm bọn họ phải trả tiền lương nợ người ta, ai dám nghỉ vào lúc này, càng cuối năm làm việc càng liều mạng.

Trong khi đó người chùa Đại Từ Ân rõ ràng sống thư thái hơn nhiều, vì Con khỉ già muốn nhân lúc quan viên Đại Đường đều hưu mộc, sẽ mời Vân Sơ theo ông ta tới chỗ nổi tiếng ở Trường An chơi.

Chỗ mà Con khỉ già coi là nổi tiếng tất nhiên có mỹ nhân, có rượu, có món ngon rồi. Loại nơi đó Con khỉ già mặc tăng bào không vào được, vậy chỉ có thể nói lên, ông ta được một người có năng lực đưa đi chơi, sau đó đưa Vân Sơ đi kèm.

Đi chơi kiểu đấy rất mệt, chết người nhất là còn bị người ta hỏi chuyện này chuyện nọ, nếu gặp phải quân khốn kiếp không có giáo dưỡng, không phải chuốc bực vào thân à?

Những nơi đó Vân Sơ sẽ tới, chỉ có điều khi y xuất hiện phải có mỹ nữ quỳ đón mới được.

"Ngươi không định đi thật à? Ta nghe nói hôm nay Tần Phượng lâu có mỹ nhân múa kiếm."

Hai tay Vân Sơ vẫn nắm xà ngang, dễ dàng làm động tác đu xà, vừa làm vừa nói:" Cho ta thêm một thời gian, sau này muốn đi, ta đưa ông đi chỗ tốt nhất."

Con khỉ già cười:" So với ngươi, ta còn giống thiếu niên hơn."

Vân Sơ buông một cánh tay ra, tiếp tục đu xà bằng một tay, chẳng hề thở dốc:" Có phải là thiếu niên không không phải xem ai đang ăn chơi hưởng lạc, mà xem ai đang tiến bộ từng ngày."

Con khỉ già hâm mộ nhìn thân trên để trần của Vân Sơ, chưa nói cơ ngực gồ lên, mồ hôi thẫm đẫm, làn da ánh lên sắc màu khỏe khoắn, đó là một tấm thân tràn ngập sức mạnh.

"Được rồi, ta đã già, hưởng thụ thêm thời khắc nào là lãi thời khắc đó."

Ông ta đi rồi, Vân Sơ vẫn rèn luyện thân thể trong cái lạnh, thân thể là cơ sở y có cuộc sống tốt ở Đại Đường hay không, không dám lơi lỏng ngày nào.

Đã khởi động xong, người Vân Sơ bốc hơi ngùn ngụt, lấy một cây trường mâu mã chiến trên giá binh khí, xoay tròn thành hoa thương, đâm ra một cái, trường mâu như con rắn độc đâm xuyên qua bóng hoa thương chưa biến mất ...

Luyện tập thương thuật, luyện tập đao thuật, luyện tập tiễn thuật, Vân Sơ không hề bỏ sót.

Bình Luận (0)
Comment