Khi mặt trời đã lên cao chiếu ánh sáng héo hắt ngày đông xuống sân lát đá hậu viện Vân gia, Vân Sơ mới thở ra thu lực, xoay ngược Đường đao sau khuỷu tay.
Thôi nương tử đợi sẵn ở dưới mái hiên vội vàng đi tới khoác trường bào lên người y: "Lang quân, Lưu Nghĩa từ kho lương huyện nha vận chuyển về 200 đảm cao lương, nói lang quân dặn ông ta làm thế, số cao lương này cho vào kho nhà ta à?"
Vân Sơ tra đao vào vỏ:" Nói với Lưu Nghĩa, phàm là nhà nào trong phường hết cái ăn, có thể mượn 50 cân cao lương trong kho phường, ba tháng sau trả, không lợi tức, bảo Cửu Phi ghi rõ xuất nhập."
Nghe Vân Sơ nói vậy Thôi nương tử liền hiểu, lang quân chuẩn bị dùng số lương thực này dương danh cho nhà mình.
"Còn nữa ạ, ở tiền viện có vài người tới, tự xưng là gia quyến của bào trạch Trần Trúc của lang quân."
Vân Sơ cười lạnh:" Nếu vẫn là huynh trưởng và đệ đệ của Trần Trúc, vậy thì Thập Phì ném chúng ra ngoài. Cướp thưởng chiến công Trần Trúc để lại chưa nói, còn muốn cướp tiền tài hắn dùng mạng đổi lấy, đúng là hạng vô sỉ."
Thôi nương tử vội nói:" Lần này tới là cha mẹ cùng thê tử Lương thị với hai nữ nhi của Trần Trúc. Có điều trông cha mẹ Trần Trúc cũng không phải là người tốt, luôn miệng nói, nếu hôm nay không lấy được tiền, sẽ tới huyện Vạn Niên cáo trạng, còn nói không để lang quân thâm độc nuốt mất khoản tiền lớn."
"Thê nữ của Trần Trúc nói sao?"
"Lương thị có vẻ là người hiểu chuyện, từ khi vào nhà ta không nói một lời, chỉ nắm chặt hai khuê nữ, tựa hồ sợ người ta cướp mất."
Vân Sơ phất tay:" Bởi với chúng, Trần Trúc để lại 100 tiền, giao cho chúng, bảo chúng xéo."
Thôi nương tử hỏi:" Lang quân, ngài đã trả tiền cho bảy người kia rồi, chỉ giữ 5 vạn tiền của Trần Trúc là sao?"
Vân Sơ bĩu môi:" Ta không thích, lý do này đủ chưa?"
Thôi nương tử che miệng cười:" Lang quân tốt của thiếp thân ơi, tiền Trần Thúc để lại giao cho cha mẹ hắn là thiên kinh địa nghĩa, dù lên quan thì quan phủ cũng phán như thế, không tới tay Lương thị và hai khuê nữ đâu."
"Bọn họ chưa phân gia, dù Trần Trúc còn sống, số tiền này cũng phải giao cho cha mẹ hắn."
Vân Sơ lau tay qua loa, bảo Đại Phì trông coi Vân Na viết chữ, không được cho tiểu nương tử ra ngoài, sau đó mới cùng Thôi thị ra tiền sảnh.
Người đứng trong tiền sảnh không ít, trong đó gây chú ý nhất là một lão hán đen sì hùng tráng như trâu, trán buộc khăn anh hùng, eo buộc một sợi thừng.
Lão hán này không chỉ đen đúa, mắt còn lồi ra ngoài, làm toàn bộ khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng hung ác.
Đứng bên cạnh lão hán là một lão phụ yếu như gà, lại còn run cầm cập, như thể lão hán trừng mắt lên một cái là bà ta sẽ ngất xỉu.
Trong góc của đại sảnh là một phụ nhân gầy gò ôm chặt hai nữ hài tử cũng gầy, hai tử hẳn là bảy tám tuôi, đi chân đất, dẫm lên đôi hài nát của mẫu thân, giấu đầu vào lòng mẫu thân không dám gặp ai.
"Trả tiền của con ta đây." Lão hán rất thẳng thừng, thấy Vân Sơ tới thì đưa tay ra:
Vân Sơ đứng ở giữa phòng, thong thả lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, đặt lên bàn thấp, nói với lão hán:" Trần Trúc huynh khi ở Tây Vực vay ta 27 quan tiền, cuối năm rồi, nếu các ngươi đã tới thì trả tiền đi."
Mắt lão hán đã lồi nghe Vân Sơ nói câu này mắt càng muốn lòi khỏi tròng.
"Không thể nào, con ta phát tài lớn ở Quy Tư, sao có thể vay ngươi 27 quan, nhất định là ngươi muốn nuốt tiền của con ta, hôm nay ngươi mà không có câu trả lời, ta sẽ cáo quan."
Vân Sơ nhìn Cửu Phì, Cửu Phì lập tức khom người đáp:" Đã mời phường chính, lát nữa sẽ tới ạ."
"Ta không muốn nhiều lời, đợi phường chính tới, cầm giấy vay tiền này, dẫn bọn chúng tới huyện nha."
Lão hán thấy Vân Sơ muốn đi, bước tới ngăn lại:" Bằng vào cái gì mà người khác đều kiếm được tiền, chỉ con ta là không có? Chẳng lẽ ngươi định khi dễ nông hộ."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Người chết ở Tây Vực nhiều lắm, chỉ vài người kiếm được tiền, nhi tử ngươi bản tính keo kiệt, khi đó bọn ta đề xuất làm ăn, nhi tử ngươi không muốn bỏ tiền, tất nhiên là không có phần."
"Không chỉ không có phần, hắn còn lần lượt vay của mấy người bọn ta không dưới 80 quan, có câu người chết nợ hết, 80 quan đó bọn ta chấp nhận mất. Chỉ là thu xác con ngươi ở Tây Vực đưa về quê, chi phí không ít, đó là lý do thiếu 27 quan."
Lão hán chất vấn:" Vậy 80 quan con ta vay đi đâu rồi?"
"Nghe nói là mua bảy tám Hồ cơ."
"Vậy Hồ cơ đâu?"
"Khi thành Quy Tư bị phá đã chạy rồi. Được rồi, không nói nữa, mau trả 27 quan tiền cho ta, nếu không ta bảo phường chính đưa các ngươi lên huyện nha, để quan phủ bắt trâu các ngươi, ruộng bán vĩnh nghiệp các các ngươi để trả nợ. Các ngươi còn chưa phân gia, tiền phủ tuất của Trần Trúc bị các ngươi lấy, vậy khoản nợ này cũng tính lên đầu kẻ làm cha là ngươi."
Lão hán nổi giận tóm lấy ống tay áo Vân Sơ, muốn sán tới cái nhau, mắt Vân Sơ thoáng qua chút căm ghét, rũ ống tay áo, bọc lấy tay ông ta, đẩy mạnh về phía trước. Đợi lão hán lấy sức ghìm người lại thì y kéo về phía sau, lão hán đang định đọ sức với Vân Sơ, không ngờ Vân Sơ đổi lực, mượn sức trâu của ông ta, tức thì hai chân ông ta rời đất, theo tay Vân Sơ bay ra sau.
Uỵch một phát! Ngã một cú nặng, cả phóng khiếp vía.
Vân Sơ đi tới dẫm lên cổ lão hán, gằn giọng:" Con chó già, dám không trả tiền bản quan, còn giở trò bạo lực à?"
Lão hán cứng đầu, không ngờ quay đi, không thèm để ý tới Vân Sơ.
Đúng lúc này phường chính dẫn một đám tráng hán trong phường tới Vân gia.
Vân Sơ nhấc chân khỏi cổ lão hán, nói với Lưu Nghĩa:" Kẻ này nợ ta 27 quan tiền, dẫn tới huyện nha Vạn Niên, nhớ giúp ta đòi tiền về. Nếu gia sản nhà chúng không đủ thì bán mấy kẻ này đi, dù có chết cũng phải mang tiền về cho ta."
Lưu Nghĩa làm lý trưởng hơn mười năm, làm sao không nhìn thấu mục đích lão già này?
Lý trưởng nhà mình thống khoái trả tiền cho bảy nhà kia, không thiếu đồng nào, không lý gì lại không trả nhà này.
Vậy ắt phải có nguyên do.
Với lại chỉ là một tên nông phu huyện ngoài thôi, dám tới Trường An giở trò ngang ngược ở Trường An, chính là tự tìm cái chết.
Lưu Nghĩa không thích ức hiếp người khác, không phải là không biết ức hiếp người khác, tức thì sai tráng hán đi tới đem lão hán và lão bà đã sợ tới sùi bọt mép trói lại, đẩy tới huyện nha.