Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 115 - Q1 - Chương 115: Sống Trong Mộng Cảnh Là Tốt Nhất.

Q1 - Chương 115: Sống trong mộng cảnh là tốt nhất. Q1 - Chương 115: Sống trong mộng cảnh là tốt nhất.

Đợi phu phụ lão hán bị Lưu Nghĩa đưa đi rồi, Vân Sơ mới quay sang với Lương thị đang rúm ró trong góc phòng, dù vậy nàng vẫn lấy tấm thân gầy gò của mình che chắn cho hai khuê nữ. Vân Sơ đứng cách một khoảng, lễ độ chắp tay:" Trần Trúc huynh không mua Hồ cơ, mà đem từng xu tích góp lại."

Nói rồi lấy trong lòng ra một cái trâm vàng vừa to vừa nặng, vươn người đưa tới, giọng thương cảm:" Đây là thứ huynh ấy giao cho ta trước khi chiến tử, vốn huynh ấy chuẩn bị về Trường An đích thân gài cho tẩu, đáng tiếc huynh ấy không về."

Lương thị hai tay nhận lấy trâm vàng, mới đầu là ngỡ ngàng như không dám tin, tiếp đó nhìn Soái Lãng, y gật đầu mới đặt tay lên cái châm vàng vuốt ve, mới đầu chỉ rơi nước mắt, về sau thành gào lên.

Qua lời kể ôn nhu của Vân Sơ, Trần Thúc hiện lên là một nam tử rất tình cảm, rất yêu thương thê tử và khuê nữ.

Hắn ở Quy Tư ăn không nỡ ăn, mặc không nỡ mặc, cố gắng tích góp từng đồng một, mục đích là sau khi về Trường An, đưa thê tử khuê nữ, rời khỏi cái nhà tán ác kia.

Rời khỏi quê hương sáu năm, hắn không thời khắc nào không nhớ nhà, nhớ vợ con, còn thường xuyên nói với đám Vân Sơ, hắn có hai khuê nữ rồi, phải cùng thê tử sinh phải nhi tử nữa ...

Vì thế trong lúc trọng thương, hắn chuyên môn căn dặn Vân Sơ, nhất định đem 5 vạn tiền tích góp được giao cho thê tử hắn, để thê tử hắn nuôi hai khuê nữ khôn lớn, tương lai còn tổ chức hôn sự thật rình rang.

Lương thị nghe Vân Sơ nói, mấy lần khóc tới ngất xỉu, hai đứa bé càng luôn mồm gọi "cha ơi", “cha ơi", làm người xung quanh nghe cũng rơi nước mắt.

Thôi nương tử tuy bị câu chuyện về Trần Trúc làm cảm động không ngừng lau nước mắt, nàng vẫn nhìn ra được sự lạnh lùng tuyệt đối trong mắt Vân Sơ.

Sau khi an bài mẹ con Lương thị tới phòng khách nghỉ ngơi, Thôi nương tử mới hỏi Vân Sơ:" Trần Trúc thực sự là người tình cảm như lang quân kể sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Hắn phải là người như thế."

"Vì hắn là một người chết, nên lang quân mặc sức bôi vẽ à?"

Vân Sơ thở dài:" Khi Trần Trúc chết, ta ở bên cạnh hắn, thấy một tảng đá bay tới, không ngờ lại đẩy ta về phía trước. Ta vốn chỉ cần giơ thuẫn bài lên gạt đá đi là hắn có thể sống, ta nghĩ, nếu tảng đá rơi xuống ta, Trần Trúc sẽ không giúp ta ngăn cản."

"Cho nên tư từ bỏ, lách qua một bên, đá đập bẹp đầu hắn."

"Thi thể của hắn bị ta vứt ở chân tường suốt bảy ngày, đợi khi chiến sự kết thúc thì thi thể hắn sắp biến thành nước rồi. Ném lửa vào đốt, thi thể bị nổ, giòi ồng ộc tuôn ra thiếu chút nữa dập tắt lửa ..."

Thôi nương tử nôn khan, Vân Sơ mới ngừng miêu tả cụ thể.

"Ngươi không biết, khi Trần Trúc nói chuyện với bọn ta, hắn nói nhiều nhất là sau khi về Trường An sẽ bán lão bà không biết sinh nam oa đi, dùng số tiền đó xây căn nhà đẹp cười một khuê nữ nhà có tiền mông to, vú to, sinh con đẻ cái lại."

"Ta biết, Trần Trúc làm thế rất vô lương tâm, cũng không phù hợp với nhân sinh quan của ta, cho nên ta mới tống đôi cha mẹ ác độc kia vào nhà lao, lấy toàn bộ số tiền từ đám huynh đệ khốn nạn của hắn về. Ta tính rồi, nhà chúng lấy ra 27 quan thì cơ bản không còn gì nữa."

"Trần Trúc không muốn làm người tốt, hết cách, ta chỉ đành giúp hắn làm người tốt, trượng phu tốt, phụ thân tốt. Có thế mới xứng ân tình ta đem tro cốt của hắn từ Tây Vực về."

Thôi nương tử vỗ vỗ ngực:" Giấy vay nợ là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, bên trên có ấn giám chưởng cố của Trần Trúc, chẳng qua là ta giúp hắn đóng lên thôi." Khi Vân Sơ nói những lời này, đôi mắt tựa như than đỏ chưa tắt trong đêm, y đã lường trước chuyện liên quan tiền bạc sẽ có khả năng gây ra rắc rối, nên mang ấn giám của người kia theo bên để đề phòng dùng tới:

Thôi nương tử nghẹn giọng, té ra là chuyện chẳng hề có thật, làm nàng tốn bao nhiêu nước mắt :" Lang quân tương lai nhất định công hầu muôn đời, hưởng hết vinh hoa phú quý, con cháu kế thừa mãi không dứt."

Vân Sơ rất tán đồng:" Phải như thế thôi, dù sao ta tới Đại Đường toàn làm chuyện tốt mà."

Lương thị từ trong bi thương tỉnh lại, mặc dù vẫn mặc quần áo rách rưới, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác với lần gặp đầu tiên, cả con người như sống động hẳn lên.

Ngay cả hai cô bé cũng không rụt rè nữa, trên khuôn mặt nứt nẻ bắt đầu có nụ cười.

"Thiếp thân nay không nơi nào để đi, chỉ có thể xin lang quân nể tình đồng liêu với chuyết phu, cho mẹ con thiếp thân ở lại phường Tấn Xương."

Vân Sơ hiền hòa nói:" Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nay tẩu đã có tiền, có thể thuê một gian phòng nhỏ ở phường Tấn Xương, tới chợ Tây mua bán nhỏ, hẳn cũng sống được thôi."

"Đợi phường chính về, tẩu có thể xin ông ấy giúp, ông ấy sẽ an bài thỏa đáng."

Lương thị dẫn hai nữ nhi nhún eo thi lễ với Vân Sơ rồi về phòng khách.

Tiễn mẹ con họ đi Vân Sơ thì vừa vặn Con khỉ già vừa đưa Vân Na về, cả hai mặt mày có vẻ không tốt lắm, y cảm khái:" Sống trong ảo cảnh mới là hạnh phúc nhất, bảo sao có nhiều người đi làm hòa thượng như thế."

Con khỉ già lắc đầu:" Không phải, ta chỉ có sống ở phường Bình Khang mới có thể thấy được tứ đại giai không."

"Ông không đưa Vân Na đi tới phường Bình Khang đấy chứ?"

"Khuy Cơ bị Đại Lý tự thừa gọi đi rồi, bọn ta hôm nay vốn hẹn nhau đi ăn một món gọi là hồn dương một hốt, nên dẫn theo Na Cáp. Không ngờ không ăn được, nghe Khuy Cơ nói, món này giá 3000 tiền."

"Hồn dương một cốt, chẳng phải tiếng Hồi Hột sao?"

Con khỉ già vỡ lẽ:" Ồ, không nghe kỹ thực sự không nghe ra đó ý là bọc thịt cừu trong tiếng Hồi Hột."

" Giống lạc đà nướng của khả hãn Hồi Hột, cũng xem như món ăn không tệ." Vân Sơ hỏi:" Ông biết vì sao Khuy Cơ bị gọi đi không?"

Con khỉ già thờ dài:" Mười bảy ngày trước trời đổ tuyết lớn, có hòa thượng mưu sát Tiêu Thục Phi về nhà thăm người thân trên Chu Tước đại nhai."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Hòa thượng vì sao lại mưu sát Tiêu Thục phi chứ?"

Con khỉ già đáp:" Nghe nói Đại Đường hoàng đế không lâu trước đó đón một mỹ nhân từ trong chùa về."

Vân Sơ phì cười chỉ Con khỉ già chẳng kiêng dè gì:" Đám hòa thượng các ông sa đọa tới mức đi giúp một cung phi tranh sủng rồi à?"

"Không biết, dù sao cũng không liên quan gì tới chùa Đại Từ Ân."

Vân Sơ nghĩ lại đám thích khách trên người đậm mùi đàn hương hôm đó, không khỏi lắc đầu, dùng cái thủ đoạn vụng về ấy đi hại người, không biết ai nghĩ ra.

Bình Luận (0)
Comment