Vân Na đòi ăn hồn dương một hốt, còn đường hoàng nói nếu Vân Sơ làm món này sẽ không giận y vì mấy hôm trước đi chơi mà không cho nó đi theo nữa. Vân Sơ thấy mình chưa tính sổ nha đầu này vì tội suýt cắn y tới chảy máu đã là may rồi, vả lại loại món ăn đó không nên xuất hiện trong nhà cần kiệm như Vân gia.
Hồn dương một hốt thực ra là món rất thất đức, đem cả con cừu rạch bụng, nhét một con ngan vào đó, trong bụng ngan nhét gạo nếp, nấm, trộn đều da vị. Sau đó khâu bụng con cừu lại đem lên lửa nướng.
Đợi cừu cháy vàng liền vứt con cừu đi không ăn, chỉ ăn ngan bên trong, quá mức lãng phí như vậy là không chấp nhận được.
Trường An vào mùa đông cơ bản là không có rau xanh gì cả, nghe nói ở Ôn thang giám có cung ứng lượng cực nhỏ rau hẹ và rau chân vịt. Số lượng đoán chừng cả hoàng đế còn chẳng đủ ăn, nói gì tới truyền ra dân gian.
Vào mùa đông, bách tính chỉ có thể ăn rau khô, rau muối, cùng với củ cải cất trữ trong hầm, có lẽ có người mạo hiểm giá rét đi đào ngó sen. Trừ mấy thứ đó ra, muốn ăn chút cơm nước ra hồn thì là nằm mơ.
Nhà Vân Sơ có rau muối, y bảo trù nương Tam Phì thái rau muối ra thành sợi nhỏ, dùng nước sạch rửa hai lần cho bớt mặt, dùng dầu cải xào qua rau muối một lượt.
Ra bồn hoa cắt ít lá tỏi, làm một miếng đậu hũ lớn, cắt thành miếng nhỏ rán với dầu vừng, khi được màu vàng cháy vớt ra, số dầu còn lại thì rán bảy tám quả trứng gà.
Cuối cùng cho những thứ đó vào trong một cái nồi, thêm nước lã dùng lửa nhỏ đun, đợi tới khi nước canh sền sệt cho ít lá tỏi vào. Bất kể Con khỉ già đã ăn hết món ngon thiên hạ, hay Vân Na nãy giờ khóc lóc lóc đòi ăn hồn dương một hốt, lúc này đều quên đi sự tồn tại của món hồn dương một hốt thiếu đạo đức.
Bột lúa mạch xay ra từ cối xay đá thơi thô, hơn nữa vỏ cũng không làm sạch hết, vì thế bánh bao hấp ra còn không ít vỏ, so với bách bao ngũ cốc trước kia Vân Sơ ăn thì khá giống.
Thôi nương tử và trù nương Tam Phì tận mắt nhìn Vân Sơ làm ra món đậu hũ nấu rau muối ngon thế nào, còn ghi lại tỉ mỉ quá trình, chuẩn bị sau này Vân gia phát đạt rồi thì mời khách. Nhất là trù nương, rất có thiên phú, món nào Vân Sơ làm qua, nàng cũng có thể làm lại được bảy tám phần, không thế mỗi ngày làm món ăn cho cái mồm ngày càng kén của Vân Na cũng hết ngày.
Vân Sơ làm món ăn đa phần vì hứng thú, đem hứng thú biến thành công tác thì mệt lắm.
Con khỉ già cùng Vân Na ăn hết sạch nồi đậu hũ nấu rau muối mới nhớ ra, mình còn có một vị sư phụ.
Đây là một món chay, nếu không cho trứng gà rán vào thì cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Huyền Trang.
Dưới sự yêu cầu tha thiết của Con khỉ già, Vân Sơ bất đắc dĩ làm lại món này lần nữa, nhưng lần này không cho trứng mà thêm vào mộc nhĩ. Vân Sơ rốt cuộc đem món ăn này biến thành bộ dạng người nghèo ăn không nổi.
"Ông lúc nào cũng tôn kính Huyền Trang như vậy à?"
"Cũng không phải, trên đường đi về phía tây, đôi lúc trong lòng bực bội, ông ấy mắng ta, ta cũng chửi ông ấy. Có điều chửi mắng xong lại lên đường."
"Nếu ông đã có định vị của bản thân về Huyền Trang, vì sao còn phải lấy lòng ông ta?" Vân Sơ khó hiểu:
Con khỉ già nhìn Vân Na đang cúi hẳn đầu vào cái nổi tìm kiếm vụn trứng rán, chổng cả mông lên trời, phải tóm gáy nó kéo lên, ánh mắt ông ta cực kỳ hiền từ:" Muốn để người Đường không để ý tới tướng mạo của Na Cáp, khắp thiên hạ chỉ có hai người làm được, đó là hoàng đế và Huyền Trang."
"Hoàng đế người Đường tuy có thể thay đổi vận mệnh của Na Cáp, nhưng chỉ là nhất thời, khi hoàng đế chết, bảo hộ của hắn giành cho Na Cáp cũng biến mất."
"Chỉ có Huyền Trang có thể bảo vệ Na Cáp không chịu bất kỳ ánh mắt kỳ thị n ào, vì Phật pháp vô biên."
Vân Sơ khẽ rùng mình, y hiển nhiên cũng luôn lo lắng chuyện này, Vân Na hiện còn nhỏ sẽ không để ý, nhưng lớn lên sẽ thành vấn đề, tán đồng với lời của Con khỉ già. Phật nói buông đồ đao, thành phật tại chỗ, Vân Na chỉ cần được Phật quang chiếu rọi, người khác sẽ chỉ lấy nó làm vinh.
Con khỉ già cho cái nồi gốm còn sôi vào hộp thức ăn, xách lên rời nhà Vân sơ từ cửa sau, đi qua đường vào chùa Đại Từ Ân.
Huyền Trang mặc tăng bào màu đen, ngồi trong một cái đính tám phía gió lùa nấu trà uống.
Trong nước trà của ông tất nhiên không có mỡ đuôi cừu, cũng không có gừng hành, những thứ mang tới cho trà mùi vị kỳ quái.
Quả tùng cháy rất to, ấm đồng bốc hơi nghi ngút, trong chén trà gốm đen chứa nước trà đắng chát, Huyền Trang một mình đối diện với cảnh sắc tiêu điều mùa đông tự vui thú.
Con khỉ già mang theo gió lạnh vào đình, liền nghe thấy Huyền Trang thở dài:" Ta vừa mới tạo nên kết giới giữa ấm áp và giá lạnh trong đình thì bị ngươi phá mất rồi."
Con khỉ già cười:" Bếp lửa mang tới hơi ấm, gió mang tới giá lạnh, làm sao điều hòa? Chẳng qua sư phụ ở gần bếp lò, hơi lạnh bị lửa đồng hóa làm người thoải mái thôi."
"Nào nào, sư phụ, cầm đũa lên, nếm thử mỹ vị nhân gian."
Huyền Trang ăn uống không kén chọn, trước kia đi về phía tây, hóa duyên được cái gì thì ăn cái đo, với ông, con người cần ăn là vì để sống, mùi vị thế nào ông hoàn toàn không bận tâm.
Nhiều khi Huyền Trang coi ăn cơm trăm nhà cũng là một loại tu hành, giống ánh đèn muôn nhà trong đêm tối, cần cảm thụ từng cái một.
Rất rõ ràng ánh đèn của Vân gia rất khác biệt, cho nên ông hưởng thụ cả nồi.
"Đứa bé đó thực sự không phải do sư phụ sinh ra à?" Con khỉ già đợi Huyền Trang ăn xong thì sán tới gần hỏi nhỏ:
"Nghiệt súc, người xuất gia tứ đại giai không, tất cả sinh linh trong mắt bần tăng đều giống nhau cả."
"Đệ tử hiểu rồi."
Huyền Trang buông tiếng thở dài:" Ngươi hiểu cái gì? Ngươi hiểu được cái gì chứ? Ngươi hiểu và không hiểu thì có gì khác nhau?"
Con khỉ già cười khẽ:" Thiền viện Đạo Nhạc để lại không lâu sau sẽ bị hỏa hoạn."
"A di đà phật, vạn vạn lần không được như thế."
"Sư phụ cầu một chiếc đen trên đỉnh Linh Sơn, bọn đệ tử chỉ cần một chốn an thân trong chốn hồng trần vạn trượng."
Nói xong không đợi Huyền Trang trở lời đã rời khỏi đình.
Khuya Cơ đứng dựa vào một cái cột hành lang, đợi Con khỉ già đi tới, cười nói:" Ta trở về thu dọn một chút rồi tới nhà lao phổ độ chúng sinh."
Cao khỉ già giơ cao tay vỗ vai Khuy Cơ:" Hết thảy có ta rồi."
"Không hỏi vì sao ta phải vào nhà lao đại lý tự à?"
"Ta nghe nói ám sát Tiêu Thục Phi là một đám hòa thượng, ngươi võ công cao, thân phận cao, bình thường hành vi phóng túng, lúc chuyện xảy ra, ngươi đang ở gần, bị nghi oan là đương nhiên."
Khuya Cơ lắc đầu:" Không phải vì chuyện đó, vì ta cưỡi ngựa không cẩn thận, dẫm chết người."
"Ai thế?"
"Một tên đồ tể."
"Với kỵ thuật của ngươi mà còn dẫm chết người à?"
"Vốn không, nhưng ta thấy thi thể con chó vàng trên vai hắn, nhất thời quên mất hắn là người. Con chó vàng là bạn ta, từng mang thê tử tới thiền viện của ta làm khách, khi đó thê tử nó mang thai rồi. Ta lấy rượu thịt cùng phu phụ nó sum tụ, sau khi từ biệt, nghe nói nó vì nuôi gia đình mà suốt ngày không an nhàn. Thi thoảng có gặp chỉ lướt qua nhau rồi chia tách. Không ngờ gặp lại đã vĩnh viễn chia tách."
"À, ra vậy, ngươi đi đi."
Trong chùa Từ Ân, điện đền trùng trùng, Con khỉ già và Khuya Cơ trò chuyện, chẳng truyền được bao xa đã theo gió mà đi.