Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 117 - Q1 - Chương 117: Đại Đường Nghèo Khó.

Q1 - Chương 117: Đại Đường nghèo khó. Q1 - Chương 117: Đại Đường nghèo khó.

Vân Sơ rất chịu khó kiểm tra công trình đang tiến hành, đảm bảo đám công tượng làm đúng ý đồ của mình, vì đây là bước đầu tiên trong kế hoạch lớn của y, không được có sai sót.

Theo như cách nhìn của y về người Đại Đường, thì đó là - nghèo khó hoành hành.

Cho dù là người ở Trường An cũng lúc bận ăn đặc, lúc nhà ăn loãng, khi không có cống hiến thì khỏi ăn.

Mặt đám trẻ con trước khi Vân Sơ tới thì đen xì, từ khi Vân Sơ yêu cầu phải rửa mặt sạch sẽ, mặt bọn chúng liền xanh lét, không phải vì lạnh mà vì đói ... Mỗi ngày chúng chỉ ăn một bữa.

Tất nhiên chúng cũng lạnh nữa, vì thế mà chúng thích tập trung gần nơi xa xỉ nhất phường Tấn Xương sau chùa Đại Từ Ân ... nhà tắm nước nóng.

Nhà tắm nước nóng trong phường Tấn Xương tắm một lần thu một đồng, có thể nói là rẻ rồi, đáng tiếc mỗi ngày chỉ có Vân Sơ và Vân Na, tiểu nha đầu Đại Phì và Thôi nương tử ghé thăm.

Phường chính Lưu Nghĩa cứ ba ngày lại dẫn lão bà tới tắm một lần, khi ông ta tắm rất phô trương, phải dẫn theo quần áo thay ra của cả nhà, ông ta ngâm nước nóng, tắm rửa. Lão bà ông ta ở phía nhà tắm nữ mình trần ra sức gặt quần áo. Tóm lại không thể phí 2 đồng tiền tắm rửa.

Gần đây Lưu Tam Tài dăm ba bữa tới nhà tắm một lần, mỗi lần đều gặp Vân Sơ và Lưu Nghĩa.

Khi hắn tới nhất định phải mang theo rượu thịt, trăm phương nghìn kế mời Vân Sơ và Lưu Nghĩa uống rượu

Đám trẻ con sở dĩ không thấy lạnh vào mùa đông là vì ở đây có cái bếp đun nước, lúc nào cũng có lửa ấm, hơn nữa, chỉ cần Vân Sơ đi tắm, bọn chúng cũng có thể đi vào, vì lý trưởng rất thích mời người ta tắm.

Khi vào nhà tắm có thể tránh được cái lạnh, còn có thể lấy nước, kỳ lưng, hong khô y phục cho lý trưởng, kiếm được một hai đồng. Dù không kiếm được tiền, cũng có thể kiếm được mấy miếng ăn lý trưởng mang theo.

Vân Sơ cũng thích chơi với trẻ con, mới đầu mang theo thức ăn chỉ đủ một hai người ăn, sau y thường mang theo cả giỏ bánh, kẹp ít rau muối, nếu may mắn, bọn trẻ con còn có thể tìm được một hai miếng thịt cừu khô trong đó.

Tìm được thịt cừu là ghê lắm đó, vì vậy đám trẻ con bảy tám tuổi suốt cả ngày ngồi ở cửa nhà tắm đợi lý trưởng đại giá quang lâm.

Bên nhà tắm nam là thế, bên nhà tắm nữ cũng là thế, Vân Na xưa nay là tiểu cô nương hào phóng, thêm vào trong tay nó không thiếu tiền, mà ở phương diện nào đó thì Vân Na đi xã giao còn tốt hơn ca ca.

Cho nên khi Vân Na tắm rửa, đại ngộ đúng là như sao trời vây quanh mặt trăng vậy, xúm quanh nó không chỉ là Đại Phì và Thôi nương tử, còn cả đám tiểu nha đầu chẳng có khuê phòng mà ở của phường Tấn Xương.

Vân Sơ phụ trách kiểm tra tình hình sức khỏe của đám tiểu nam hải, còn tiểu nữ hải do Thôi nương tử làm, Vân Na phụ trách đứng đó cho người ta vây quanh hâm mộ cười vang cả trời.

Vân gia ắt sẽ thành một nhà quyền quý, Thôi nương tử kiên trì tin tưởng điều ấy, cho nên nàng tính toán rất x.

Ân huệ nhỏ rất hữu dụng với đám trẻ nhỏ, chỉ cần ăn vài lần món ngon của Vân gia, chúng tất nhiên hướng về Vân gia, đó gọi là sức ngưng tụ.

Dù sao đám nam nữ hài tử này sau khi lớn lên, trừ trưởng tử ra sẽ có quá nửa là đi làm nô phó cho nhà phu quý, so với việc đó, chẳng bằng ở lại phường Tấn Xương, làm nô phó cho lý trưởng lòng dạ thiện lương.

Bọn chúng hiểu lý trưởng cỡ não?

Đến mông lý trưởng còn sờ rồi nữa là.

Điều đó cho chúng đủ tự tin vào Vân gia không bị ngược đãi, không như những đại hộ mà bọn chúng chẳng biết chút nào.

Lưu Nghĩa thuận tay vỗ mông một đứa bé vừa đen vừa chắc, nói với Vân Sơ:" Tiền của chùa Đại Từ Ân còn lại chưa tới 70 quan, cao lương huyện nha cấp cũng còn chưa tới 300 đảm. Đại môn của chúng ta còn chưa xây dựng, nếu sáu ngày nữa mà chùa Đại Từ Ân đột nhiên không cấp tiền thì vấn đề lớn."

Vân Sơ nâng một cái chân đặt lên gối thẳng tiểu tử đen xì khỏe khoắn, để nó tiếp tục xoa bóp, đứa bé này khỏe, bóp rất chịu khó.

"Ngươi đúng là cái đồ đi qua cây có quả cũng sợ quả rơi xuống đầu, tháng sau tiền của chùa Đại Từ Ân nhất định sẽ cấp đúng ngày, lương thực của quan phủ quá ít, phải xin thêm."

Lưu Nghĩa cả kinh trần truồng đứng bật dậy:" Lần trước Tôn hộ tào đã dốc toàn lực rồi."

Vân Sơ xua tay:" 500 đảm mạch mà đã dốc toàn lực à? Lưu Nghĩa, ngươi vẫn chẳng biết gì về quan phủ."

"Nghĩ mà xem, huyện Vạn Niên chiếm cứ nửa cái kinh thành, nếu dốc toàn lực mà chỉ có 500 đảm mạch, vậy nó còn xứng là huyện kinh thành không?"

"Người ta cấp cho chúng ta 500 đảm là thăm dò, chỉ cần chúng ta dám nhận, vậy khi ngươi xin 1000 đảm, người ta sẽ cấp."

Lưu Nghĩa chỉ nghe lý trưởng nói thôi mà môi nói thôi mà môi đã bắt đầu run rồi, ông ta nghĩ tới cảnh Tôn hộ tào liên tục vả mình, mặc dù từ ngày đẩy được Vân Sơ lên làm lý trưởng, ông ta chưa bị vả nhưng mà vẫn có nguy cơ bị vả bất kỳ lúc nào.

"Đừng sợ, ta viết một bản công văn, ngươi mang đi gặp Tôn hộ tào, không cần nói chữ nào hết, chỉ nói đây là ý của ta."

"Nếu như Tôn hộ tào thực sự muốn ngươi nói, vậy ngươi nói là phường Tấn Xương chuẩn bị lập một tấm bia đá trưởng cổng, bên trên khắc tên người quyên góp, hơn 1000 đảm lương dư ra là dùng vào việc này. Nếu huyện nha không chịu cấp thì chúng ta tự bỏ tiền ra là được."

"Hả, chúng ta tự bỏ tiền?" Lưu Nghĩa lần nữa nhảy dựng dậy:

"Kêu cái gì mà kêu, dù là quyên góp cũng do lão tử bỏ tiền, cơ hội tốt như thế không để cho đám ngu xuẩn các ngươi." Vân Sơ thở dài, nhớ lại đám cấp dưới khôn khéo trước kia của mình, lần nữa cho rằng người Đường không có tố chất làm quan:

Chùa Đại Từ Ân là hoàng đế xây kỷ niệm mẫu thân, địa vị khác gì mộ của mẫu thân hoàng đế, hoàng đế vào chùa phải đi qua trước tiên là chính môn phía đông phường Tấn Xương. Cái cổng phường trước kia rách nát giờ trở nên hùng vĩ, nhỡ hoàng đế hỏi tới thì sao?

Dù một lần không hỏi tới, lần thứ mười hỏi tới thì sao? Chỉ cần hoàng đế nhìn tên người quyên góp, thu lợi sẽ đâu phải mười lần, trăm lần.

Vân Sơ không tin Lư huyện lệnh xuất thân danh môn như Lư thị không nhìn ra điều này.

Bình Luận (0)
Comment