Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1078 - Q5 - Chương 095: El Niño

Q5 - Chương 095: El Niño Q5 - Chương 095: El Niño

Mùa thu Trường An năm nay chẳng thấy trời cao gió mát đâu mà lại càng nóng hơn.

Vân Sơ nhất quyết cho rằng đó là do hậu quả của El Niño, nhưng y chẳng có chứng cứ gì chứng minh điều này.

Mọi người đều phát hiện ra thời tiết khác thường, mùa đông năm ngoái lạnh hơn mùa đông trước đó rất nhiều, đặc biệt là tuyết rơi rất chăm chỉ , còn toàn là tuyết lớn. Vân Sơ thích tuyết nhỏ lất phất để cầm ô đi dạo thì chẳng thấy đâu cả.

Trường An vốn là thành thị bốn mùa rõ ràng, cơ mà mấy năm qua thì càng ngày càng khác thường, mùa đông vừa qua đi thì mùa hè đã hùng hổ ập tới, ngày xuân tươi đẹp hết sức ngắn ngủi.

Mùa hè nóng nhưng không có mưa, điều này ảnh hưởng lớn tới nông nghiệp của Trường An. May mà mạng lưới kênh mương của Trường An dày đặc, dẫn nước từ Tần Lĩnh ra tưới khắp bình nguyên.

Song vẫn có những mảnh đất xa nguồn nước, tình hình không chút lạc quan, lượng nước bốc hơi lớn khiến đất hạn càng khô kiệt, lương thực mùa thu năm nay mất trắng là điều chắc chắn rồi.

Lần này mười bốn châu huyện Đồng Châu, Tùy Đạo, Phụng Tiên, Hàn Thành, Hợp Dương, Phú Bình, Vĩnh Thọ, Bân Huyện, Trường Vũ, Tuần Ấp, Thuần Hóa bị hạn, nạn dân lên tới 30 vạn.

Vị Bắc bị hạn, lương thực mất mùa vốn chẳng liên quan gì tới Trường An, nhưng gặp phải thiên tai người dân tha hương tới chỗ giàu có kiếm ăn là một loại bản năng.

Bởi thế bình nguyên Trường An giàu có gần đó là nơi nạn dân khát vọng tới nhất.

Thực ra thì đây là chuyện bình thường, nhưng vì Trường An là đế đô, quan phủ không cho phép bách tính kéo tới quy mô lớn.

Vô số bài học đau thương đã chứng minh, lưu dân tới kinh kỳ sẽ tác động cực lớn với quan phủ, thậm chí có mối lo lật ổ.

Tiết Nhân Quý suất lĩnh phủ binh thập lục vệ ngăn cản khả năng bách tính Vị Bắc tới Trường An.

Bách tính đói khát ở giữa đồng hoang khóc lóc van xin phủ binh cho bọn họ tới Trường An kiếm ăn, Tiết Nhân Quý tới công thự của Vân Sơ ở huyện Vạn Niên, mấy lần ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Công giải của Vân Sơ mát mẻ dễ chịu, đó là nhờ núi băng lớn phía sau y. Vân Sơ không biết Tiết Nhân Quý khó xử cái gì, hắn ngăn cản nạn dân tới Trường An, không phải chuyện Vân Sơ có thể quản được.

Vân Sơ cầm ấm trà đất nung, thong thả uống nước, Tiết Nhân Quý không nói, y tuyệt đối không chủ động nhắc tới.

Trình tự trong chuyện này rất quan trọng, Vân Sơ mà nói ra thì trong mắt một số kẻ sẽ là mưu đồ bất chính, Tiết Nhân Quý mà nói thì hiển nhiên là hắn mưu đồ bất chính.

Hiện lưu thủ Trường An Lưu Nhân Quỹ đã bị hoàng đế gọi tới Lạc Dương chất vấn, quyền quyết định trong thành do hai vị phó thủ họ đưa ra.

Nạn dân với quan viên mà nói luôn là chuyện khó nhằn nhất, làm tốt chẳng có tí công nào, làm không tốt là tội mất đầu.

Dù làm tốt được nạn dân cảm tạ ơn đức, thành phật sống muôn nhà thì với quan viên mà nói cũng là thuốc độc.

Chưa nói nạn dân Vị Bắc không thuộc về Trường An, cứu nạn, thu nhận nạn dân vượt địa phận, nhìn thế nào cũng giống mua chuộc lòng người, chuẩn bị tạo phản.

Chẩn tế nạn dân thì tất nhiên phải tổn hại lợi ích bách tính bản địa, dù thành Trường An giàu có tới mấy cũng chẳng chịu lấy lương thực đi cứu tế người khác.

Không phải họ tàn nhẫn, rất lâu trước kia, Trường An từng điều vô số lương thực ra ngoài cứu nạn, nhưng người Trường An không có chút báo đáp nào, chẳng ai còn nhiệt thành với chuyện thiên hạ nữa.

Vân Sơ là quan viên Trường An, không cần biết người Trường An có ích kỷ, cố chấp thế nào, y cũng chỉ có thể đứng bên họ.

Nếu Vân Sơ vì chút thanh danh muốn lấy lòng nạn dân thì chờ đợi y là sự phỉ nhổ của bách tính đương địa.

Vân Sơ quản lý Trường An luôn chú trọng nguy cơ, cho nên Trường An luôn có lương thực dư, hơn nữa còn rất nhiều, mỗi nửa tháng y lại đi kiểm tra quan thương một lần.

Quan thương chủ yếu cung ứng cho quân đội, quan phủ, muốn sử dụng vào việc khác cần hoàng đế lên tiếng.

Về phần kho thường bình là để đề phòng giá lương thực dao động, kiêm dự phong năm thiên tai, bách tính không có cái ăn. Chuyện này Vân Sơ có thể tự quyết, thậm chí có thể tham ô cũng chẳng sao, nhưng huy động lương thực quy mô lớn cứu tế ắt kinh động b ách tính Trường An, chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Vậy thì chỉ còn lương thực trên thị trường, giả như Vân Sơ sẵn sàng hi vinh sản nghiệp nấu rượu lợi nhuận kinh người sẽ tiết kiệm được mấy chục vạn đảm lương thực.

Vân Sơ định làm thế, bách tính Vị Bắc chết đói, thành Trường An say khướt là không thích hợp, thù hận sẽ không có lợi cho bình yên lâu dài của Trường An.

Dựa theo an bài của Lý Trị thì ở Trường An này Tiết Nhân Quý có tiếng nói nhất, tiếp là Tiết Nhân Quý, thứ ba mới là Vân Sơ.

"Mỗ đã tấu lên Lạc Dương mười một ngày rồi, tới nay vẫn không có lời nào phản hồi, ba ngày trước mỗ lại gửi tấu, song vẫn như đá chìm đáy biển."

Tiết Nhân Quý bụng trống uống rất nhiều nước trà ở chỗ Vân Sơ, cái mặt râu ria của hắn đầy vẻ thống khổ, đó là triệu chứng tiểu bí.

Vân Sơ đặt ấm trà nhỏ xuống, dùng đốt ngón tay gõ bàn:" Chỉ cần đại đô đốc hạ lệnh, bách tính Trường An sẽ hành động cùng ứng phó nạn đói này."

Tạp dịch rất cần cù, Tiết Nhân Quý vừa uống hết cốc nước là chạy ngay vào thay cốc mới, Vân Sơ tươi cười đưa tay mời. Tiết Nhân Quý bực bội uống một ngụm:" Lưu Nhân Quỹ ở Lạc Dương sao không đánh phát rắm nào? Ta gửi thư cho ông ta, ông ta không trả lời."

"Hiện bách tính trên cao nguyên Vị Bắc vẫn tiếp tục kéo tới Trường An, binh mã của ta không thể chặn được mãi."

Vân Sơ thong thả nói:" Giờ nạn đói mới bắt đầu, nạn dân Vị Bắc vẫn còn cầm cự được, quyết định sớm, an bài sớm thì áp lực của quan phủ nhỏ hơn. Đợi tới khi chuyện không đành lòng xảy ra, sẽ rất phiền phức."

Tiết Nhân Quý do dự mãi, gian nan lên tiếng:" Có thể cấp cho ta một đợt lương thực để ứng phó với chuyện trước mắt không, để còn tiếp tục đợi tin triều đình."

Vân Sơ lắc đầu:" Trừ khi nạn dân tiến vào địa giới Trường An thì ta cứu tế, ta sẽ không cho một hạt lương thực nào ra ngoài."

"Ngươi cũng biết hiện triều đình đang phái một đội điều tra quy mô lớn tới Trường An, ta chính là đối tượng bị nhắm vào, cho nên lúc này lão huynh ngươi đừng chuốc thêm tai họa cho ta nữa."

Tiết Nhân Quý thở dài rời huyện nha Vạn Niên, rốt cuộc hắn không chịu vì nạn dân mà ảnh hưởng tới sĩ đồ.

Hắn vừa đi một cái, Mễ Đại Dụng, chủ bạ mới của huyện Trường An đã như bóng ma lẻn vào phòng Vân Sơ, hạ thấp giọng kịch tính:" Quân hầu, đây là lúc nguy cơ, vạn vạn lần không thể vận chuyển lương thực Trường An ra ngoài, lương thực Trường An chỉ có thể ăn ở Trường An."

"Ngươi nói đúng, đám người trên triều đang theo dõi Trường An, đến giờ vẫn chưa rõ dụng ý của chúng, ngươi có tin tức gì rồi?"

Mễ chủ bạ vuốt chòm râu dày trên mép, xung quanh rõ ràng chẳng có ai khác, vẫn áp giọng xuống:" Thuộc hạ có vị đường thúc họ xa ở Lạc Dương, làm đông đài ngự sử, trong chuyến công cán Trường An này có ông ấy. Ông ấy bảo, toàn bộ đại sự nắm trong tay Đông đài thị lang Lý Kính Huyền, tới nay hắn chưa căn dặn công vụ cụ thể cho mọi người."

"Có điều sớm muộn hắn cũng phải nói thôi, tới khi đó chuyện gì chúng ta cũng biết hết."

Vân Sơ chắp tay cảm tạ:" Thế thì làm phiền Mễ chủ bạ rồi."

Mễ chủ bạ mắt híp lại thành khe:" Người ta đã gây bất lợi cho huyện Vạn Niên, thuộc hạ tất nhiên phải ra sức."

Bình Luận (0)
Comment