Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1079 - Q5 - Chương 096: Chẩn Tế Chẳng Phải Chuyện Đơn Giản.

Q5 - Chương 096: Chẩn tế chẳng phải chuyện đơn giản. Q5 - Chương 096: Chẩn tế chẳng phải chuyện đơn giản.

Nhìn Mễ chủ bạ lặng lẽ rời đi, còn cung kính khép cửa phòng lại, Vân Sơ rất hài lòng với vị chủ bạ mới này.

Thực tế trước khi Vân Sơ tới huyện Vạn Niên thì chủ bạ nơi này không phải người tử tế gì, sau khi y tới, tất cả chủ bạ đều là thuộc cấp tốt.

Lưu chủ bạ tiền nhiệm đã tới Quả Châu làm biệt giá tòng tứ phẩm hạ rồi, ông ta vốn là một tiểu lại ở huyện, chừng cả đời chỉ làm việc lặt vặt, chớp thời cơ Vân Sơ tới huyện Vạn Niên, dựa vào sự cần mẫn trung thành, một lòng vì Trường An mà trong mười mấy năm nhảy vào giai cấp quan viên trung cấp.

Lưu chủ bạ là người xuất sắc nhất trong các đời chủ bạ huyện Vạn Niên, còn người kém nhất giờ cũng là huyện lệnh rồi.

Huyện lệnh huyện Vạn Niên không đổi, nên chủ bạ nào đầu óc khôn ngoan tỉnh táo, chỉ cần phục vụ hai ba năm sẽ có tiền đồ không tệ.

Hoàng đế vốn chuẩn bị cho thăng tước cho Vân Sơ, ấn huyện công Lam Điền đã khắc xong, cuối cùng vì thái độ của y không tốt, biến thành chức phó lưu thủ với y mà nói không đáng một đồng.

Lần thăng tiến đó chẳng phải là ân điển của hoàng đế mà là do Vân Sơ dùng tư lịch lâu năm có được.

Nạn dân đối với nhiều châu quận mà nói là đại họa, với Trường An thì chưa chắc là chuyện xấu.

Người Đại Đường chỉ cần kiếm được một miếng ăn ngoài ruộng là dứt khoát không vào thành làm công cho người ta. Không biết họ nghĩ gì, làm công tượng ở Trường An một năm kiếm nhiều hơn hẳn làm ruộng, dù thế các xưởng, cửa hiệu ở Trường An muốn tìm hỏa kế cần cù chịu khó, vẫn là chuyện không dễ dàng.

Giờ thì tốt rồi, nạn dân tới rồi, từ góc độ của nhà quản lý mà nói, nạn dân không có nhiều lựa chọn, lần này hẳn có thể lựa chọn không ít sức lao động chất lượng.

Một nhà quản lý giỏi sẽ không đem quá nhiều tình cảm vào công việc, cũng là một người phải biết nhìn thấy cơ hội trong nguy cơ, hóa tai họa thành động lực phát triển.

Ý chỉ triều đình mãi không tới, binh mã của của Tiết Nhân Quý tiếp tục phải đóng ở biên cảnh hai huyện Trường An, Vạn Niên.

Thế nhưng các châu huyện bị nạn ở xung quanh Trường An, Tiết Nhân Quý lại chẳng thể phái tất cả binh mã đi, cho nên chút binh mã ít tới đáng thương thì làm sao ngăn cản được nạn dân từ bốn phương tám hướng kéo tới?

Vân Sơ kiên nhân chờ đợi, đợi chuyện tới mức be bét không cách nào xử lý được, sẽ cần có người nhảy ra xử lý.

Đây là một thủ đoạn làm quan, biến vấn đề nhỏ thành vấn đề nhỡ, cuối cùng thành vấn đề lớn tới mức không thể không giải quyết. Như thế mới có thể khiến triều đình chú ý, dốc sức giải quyết, giảm thiểu nguy hiểm cho người quản lý.

Đương nhiên cái giá phải trả lớn hơn khi vấn đế còn nhỏ nhiều, nhưng xét về kết quả thì tốt hơn rất nhiều với phương thức chắp vá nửa chừng khi giải quyết vấn đề nhỏ.

Trong chuyện chính trị, có nhiều vấn đề làm người thường không cách nào hiểu được.

Tiết Nhân Quý tất nhiên cũng có phương thức giải quyết vấn đề của mình, đó là hắn lựa chọn vô tình thả cho lưu dân vào, chủ yếu là những người sắp không còn cách nào sống nữa, làm như vậy lương tâm ít ỏi của hắn mới không bị cắn dứt.

Nạn dân đã đói tới phờ phạc khó khăn lắm mới tới được bên ngoài thành Trường An, tức thì nhìn thấy một hàng nồi cháo lớn.

Ai cũng có thể ăn, không chỉ nạn dân, dù là thương cổ qua đường, nếu đói cũng có thể ăn.

Có điều phàm là người trong túi còn vài đồng tiền chẳng đi ăn thứ đồ miễn phí này, chủ yếu là vì cháo ở đây quá khó ăn.

Cháo cũng xem như là đặc, chỉ là không biết thằng con lừa nào nấu cháo bị khê chưa nói, bên trong còn cho lẫn cả rất nhiều cỏ.

Đối với những nạn dân đã đói mờ mắt mà nói, cỏ cũng la lương thực, còn đối với kẻ tham lam muốn kiếm đồ miễn phí đúng là tai họa.

Chính vì loại cháo không thể nuốt này, bách tính Trường An mới không ý kiến gì cả, bọn họ vẫn có lương tâm đấy, chẳng qua không nhiều thôi.

Đừng nhìn những nạn dân này đều gầy quắt mà xem thường, bọn họ đều là những nông phu thành thật, chỉ cần cho ăn vài bữa, năm ngày thôi sẽ có sức lao động tốt.

Thế là bên ngoài lán phán cháo ngoài thành Trường An, các chưởng quầy tới tuyển người còn nhiều hơn cả nạn dân.

Giá lao động ở Trường An là cố định, quan phủ cứ hai năm là sẽ xác định lại một lần, hoặc tăng thêm hoặc giảm đi. Nhiều năm qua đám chưởng quầy luôn than vãn, chỉ thấy tiền công tăng mà chẳng thấy điều chỉnh giảm bao giờ, thực sự là một lần cũng không có.

Nạn dân sau khi nhìn thấy tiền công cao ngoài dự liệu, mắt muốn lồi cả ra, còn chưa kịp ăn no thì đã bị chưởng quầy kéo đi mất rồi. Còn nói với họ, đừng có ăn thứ cám heo của đám quan phủ vô lương tâm, đó không phải thứ giành cho người ăn, tới xưởng làm việc sẽ có cơm ngon để ăn.

Nạn dân kéo tới hết đợt này tới đợt khác, bị đám chưởng quầy kéo đi liên hồi, tất nhiên được đưa đi toàn là sức lao động tráng niên, còn lại đám phụ nhân trẻ nhỏ tiếp tục ăn cám heo do đám quan phủ vô lương tâm cung cấp.

Chỉ cần yêu cầu không quá cao thì một lao lực khỏe mạnh ở Trường An có thể nuôi được một nhà bốn người. Nạn dân mới kéo tới ai nấy hoảng hốt, bơ vơ như trẻ lạc mẹ, đến khi thấy không phải lo cái ăn nữa, lòng người

Thành Trường An ngay từ đầu đã chẳng ai nói đây là chẩn tai, mà nói là xử lý lương thực cũ, đám người phụ trách nấu cháo thái độ vô cùng ác liệt, chửi mắng, xô đẩy, đá vài phát là chuyện cơm bữa.

Vân Sơ, Ôn Nhu dẫn một đám đông đi qua bên nồi cháo, ngửi thấy mùi cháo khê, tu đây là kế mà Ôn Nhu bày ra song hắn vẫn không nhịn được đá cho người bất lương vô trách nhiệm một phát.

Vốn Vân Sơ còn định vờ vịt ăn một bát, nhưng mà ngửi cái mùi cháo một cái liền tử bỏ ý định ngay:" Cho đủ gạo không đấy?"

"Bâm quân hầu, đủ lương thực, đủ muối, nhưng mà cỏ thì hơi ít, bỏ nhiều không đáng."

"Sao cho cỏ vào lại không đáng?" Một trung niên áo thâm đầu đội mũ cánh chuồn nghiêm mặt hỏi:

Người bất lương vừa bị Ôn Nhu đá cho mấy phát run run đáp:" Vì có còn đắt hơn lương thực, thu hoạch không dễ."

Quan viên gầy guộc đó ngạc nhiên:" Nếu cỏ vừa đắt, vừa khó thu hoạch, vừa khó ăn, sao còn bỏ vào nồi nấu?"

Người bất lương rối rít đáp:" Bẩm quan nhân, làm thế để đè phòng đám người không biết xấu hổ tới ăn cháo miên phí ạ."

Người trung niên kia chính Lý Kính Huyền vừa mới tới Trường An, ông ta nhìn dưới bóng cây gần đó có không ít tiểu thương phiến, nghe bọn họ chửi quan phủ nấu cháo khó nuốt phí phạm lương thực, đúng là đám người vô sỉ.

"Nói như thế cố ý nấu cháo khê cũng là vì đề phòng những kẻ không thiếu cái ăn lại tới ăn đồ của nạn dân phải không? Xem ra phương án cứu tế nạn dân của các ngươi được cân nhắc rất chu đáo." Lý Kính Huyền chắp tay với Vân Sơ và Ôn Nhu:

Lời này vừa nói ra không ít quan viên hai huyện Trường An, Vạn Niên tái mặt, bọn họ cố hết sức tránh nói đây là cứu thế rồi, không ngờ vị thượng quan này vừa tới một cái đã chụp ngay cái mũ như thế. Ôn Nhu mặt lạnh băng:" Ai bảo với thị lang là Trường An đang chẩn tế nạn dân?”

(*) 20 giờ 33 phút ngày 15 tháng 9, quá sớm! Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !

Bình Luận (0)
Comment