Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1160 - Q5 - Chương 177: Vân Cẩm Bướng Bỉnh.

Q5 - Chương 177: Vân Cẩm bướng bỉnh. Q5 - Chương 177: Vân Cẩm bướng bỉnh.Q5 - Chương 177: Vân Cẩm bướng bỉnh.

"Tiến quân Trịnh Châu!"

Vân Sơ vừa hạ lệnh, trên chiến xa của Lý Tích phát ra tiếng tù và trầm hùng, không gian trống trải làm tiếng tù và truyền đi xa hơn.

Khi hậu quân đóng ở Hổ Lao Quan, những huân quý không đi theo quân đã tới Trịnh Châu trước rồi, điều này làm tốc độ hành quân của hậu quân tăng lên không ít.

Từng đoàn ky binh giáp đen tràn ra đồng hoang, vó ngựa nện trên đất cứng vang dội, Vân Sơ đứng ở trung quân nhìn cảnh tượng hùng tráng ấy, cảm giác như mình mới là chúa tể mảnh đất này.

Không khí lạnh buốt ngay cả một con quạ bay qua bầu trời cũng chẳng thấy, trông tầm mắt chỉ có ít nhà đất thấp lẽ tê bốc len làn khói mong manh. Mọi thứ ở đây chẳng có chút nào dính dáng tới sự giàu có, nếu nói tới điểm sáng ở mảnh đất thê lương này, đó là trên chiếc cây liễu cực lớn buộc từng tấm vải trắng.

Mỗi một trấm vải đại biểu cho một người ra đi, vải chỉ chít như tơ liễu mùa xuân.

Năm xưa Vân Sơ đi Liêu Đông từng qua đây, y tìm kiếm lại hình ảnh trong quá khứ, nhận ra nơi này trừ nghèo hơn thì chẳng có thay đổi gì.

Đây là Đại Đường thực sự. Trường An chỉ là một giấc mộng giả dối.

"Truyền lệnh, quân đi tới đâu không được xâm phạm tài sản bách tính, trái lệnh chém!"

Lý Tích nghe tướng lệnh của Vân Sơ thì mày thọ nhíu lại, song vẫn truyền đạt mệnh lệnh đi, tiếp đó trong đội quân rầm rộ, không ngừng có tiếng truyền lệnh của lữ soái.

Khi đại quân qua thôn trang, có mấy lão hán mắt đầy rỉ mắt, dắt theo hai con dê gầy trơ xương, miệng ú ớ gì đó Vân Sơ không hiểu, xem ra muốn ủy lạo đại quân.

Vân Sơ nhìn cái thôn vì đại quân sắp đi qua mà trống không, chẳng để ý tới ông già đang nói như hát, đại quân cứ vậy nối nhau đi.

Lý Tích đứng trên chiến xa, mặt mày nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, râu trắng phất phơ, trông như chiến thần, đợi Vân Sơ đi ngang qua nói:" Ta thấy ngươi luôn đối xử tốt với đám quỷ nghèo, ngược lại hay chướng mắt với huân quý là sao?"

Vân Sơ mặt lạnh tanh:" Vì ta quá cường đại, không thích ăn cừu dê, chỉ thích ăn mãnh thú khác."

"Hừ, bọn ta trải qua vô số chiến trường, xông pha núi đao biển máu, chịu đựng gian nan người thường khó chịu nổi, vượt qua nguy hiểm người thường chưa từng biết, nên mới có địa vị hôm nay. Đám quỷ nghèo bằng vào cái ngồi không hưởng lợi."

"Huân quý Trường An đã có người phải ăn cơm thừa canh cặn rồi." Lý Tích đợi cơ hội nói lời này đã lâu, tuy Trường An giàu có khiến nhiều nhà huân quý được lợi, song có một số càng nghèo đi một cách nhanh chóng:

Tất cả vì quy định Vân Sơ áp lên huân quý hà khắc, bách tính làm sai còn có cơ hội sửa sai, huân quý phạm lỗi, tên này liên giơ đồ đao lên.

Vân Sơ không giải thích chỉ nói một câu:" Trường An củi lửa đắt đỏ, không dễ sống, ai không sống được thì đi."

"Cứ tiếp tục như thế sẽ có vấn đề."

"Bọn họ chỉ cần rời Trường An tới Lạc Dương, tới thành lớn khác, nơi đó vẫn làm theo quy củ cũ, họ tha hồ sống thoải mái. Bọn họ không muốn rời Trường An, lại không muốn thay đổi, trách ai được."

Lý Tích vểnh râu lên:" Lòng người Trường An không còn thuần phác như xưa nữa, đó là lỗi của ngươi, khắp nơi đều là kẻ gian trá, chỉ biết lợi ích, đám lão huynh đệ bọn lão phu cả đời chinh chiến nào biết kinh doanh làm ăn?"

Vân Sơ mỉa mai:" Nói thẳng ra là người Trường An bây giờ không dễ lừa như xưa nữa mà thôi."

Hai người họ chưa bao giờ hòa hợp, lập trường khác nhau, chẳng bao giờ nói chuyện tử tế được lâu, dù mở đầu thiện chí, kết thúc luôn trong cãi vã.

Vân Cẩm bám vào cửa sổ xe ngựa nhìn thấy một nữ tử mặt đen xì, đang bò ra rất ra sức thổi bếp, nhìn có vẻ nàng lạnh lắm, nhưng củi thì ướt, nàng thổi thế nào cũng không lên. Nữ tử đó y phục rách nát, lộ ra cả mảng bụng cũng đen xì, Vân Cẩm liền chọn trong xe một cái lò sưởi đồng, đốt than bên trong, tuy không lớn, nhưng ôm trong lòng rất ấm.

"Này, cầm lấy!" Xe ngựa sắp đi qua rồi, Vân Cẩm hô lớn một tiếng ném cái lò đi:

Ai ngờ lò vừa bay lên đã bị Ngu Tu Dung tóm lấy thu về, sai nha hoàn xuống xe, đưa cho tiểu cô nương một bọc lương khô.

"A nương hẹp hòi." Vân Cẩm quay đầu đi, trốn vào lòng Thôi ma ma, nó biết hậu quả của câu nói này, thế nên vội tìm người che chở:

Thôi ma ma vuốt ve mặt Vân Cẩm:" Tiểu nương tử cho nữ tử đó lò sưởi là hại người ta đấy."

"Nữ tử đó tuy đen một chút, nhưng trông rất đẹp, cầm cái lò ấm đó bán đi, gom cho mình của hồi môn, không phải giả được vào nhà tốt sao?" Vân Cẩm có tính toán của nó khi ném cho nữ tử kia cái lò:

"Nữ tử đó nghèo lắm, không gả được cho nhà tốt đâu, rất nhanh thôi sẽ có nhà phú quý tìm tới nó đưa đi."

Vân Cẩm không tán thành:" Đây là Đại Đường, đâu phải Bạch Dương Bộ trước kia a gia sống, ở Bạch Dương Bộ nữ tử xinh đẹp sẽ bị khả hãn đưa đi. Ở Đại Đường, nữ tử đó sẽ tìm được lang quân như ý."

Thôi Dao ngồi trong góc ngủ gật, nàng bị say xe nhẹ không thích đi đường, lẩm bẩm:" Thực ra cũng chẳng có gì khác biệt."

"Sao lại không khác biệt, Tuệ Nương của phường Tấn Xương rất xinh đẹp, tỷ ấy luôn thích Trường Sinh trong hiệu lương thực, kết quả mùa xuân năm nay hai bọn họ thành thân. Hôm đó cháu có đi xem, hai người bọn đều cười rất tươi." Vân Cẩm nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:

Ngu tu Dung bực mình:" Cả đời này con đừng có rời Trường An, sống dưới vành mắt của a nương đi, rời Trường An là con chết đấy."

Vân Cẩm nghe a nương nói thế, vén chăn của Vân Loan lên chui vào, dùng sự im lặng bảo vệ ý kiến của mình. Vân Loan đang ngủ ngon hoang mang mở mắt ra định khóc, bị Vân Cẩm bịt miệng kéo vào trong chăn, nó hứ một tiếng chùm kín chăn lại.

Thôi ma ma thò đầu nhìn thôn trang xa dần, quay đầu lại nói với Ngu Tu Dung:" Phật tổ phù hộ cho đám Tư Tư thanh công."

"Ngươi cầu Phật tổ mà nhìn ta làm gì?"

"Thì mong phu nhân tới Trịnh Châu tới bái Phật già nhà chúng ta phù hộ cho Tư Tư.

Ngu Tu Dung lắc đầu:" Huyền Trang đại sư đi tới chùa Thiếu Lâm rồi, đó là chỗ hoàn toàn giành cho hòa thượng, cả Quan Âm Bồ Tát cũng là nam, ta là phụ đạo nhân gia tới thế nào."

Vân Cẩm đột nhiên từ trong chăn thò đầu ra:" Con cũng muốn tới chùa Thiếu Lâm, con muốn đi thăm lão hữu Trí Thâm đại sư."

Ngu Tu Dung tò mò:" Con từ khi nào thành lão hữu với Trí Thâm đại sư thế?"

"Có một lần con tới chùa Đại Từ Ân xem cá gấm, Trí Thâm đại sư ngồi đả tọa bên ao sen, Ôn Hoan bắt một con kiến đặt lên đầu đại sư, chính con giúp đại sư bắt xuống. Về sau đại sư kết thúc buổi tu luyện nói còn rằng đã giúp ông ấy thoát một kiếp nạn."

Thấy mọi người còn chưa hiểu, Vân Cẩm thở dài nói thêm:" Khi đó Trí Thâm đại sư đang tham thiền ngộ đạo, Ôn Hoan đặt kiến lên đầu làm ông ấy ngứa ngày vô cùng, khi bị tạp niệm quấy nhiều thì con giúp ông ấy lấy kiến đi, đồng thời mang đi mười vạn phiền não, bởi thế mà có giao tình."
Bình Luận (0)
Comment