Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1161 - Q5 - Chương 178: Nho Tướng.

Q5 - Chương 178: Nho tướng. Q5 - Chương 178: Nho tướng.Q5 - Chương 178: Nho tướng.

Phật Môn có vô số hệ phái, Trí Thâm đại sư là cao tăng của Thiền Tông, mặc dù rất gần gũi với Pháp Tướng Duy Thức Tông, nhưng sau khi Pháp Tướng Duy Thức Tông đồn tinh lực vào Tây Vực thì Thiền Tông nhân cơ hội nhảy vào chiếm khoảng trống để lại, thế nên xảy ra không ít va chạm.

Bởi vậy Ngu Tu Dung không thích Trí Thâm đại sư:" Thiền Tông mấy năm qua làm không ít chuyện gây hại cho Huyền Trang đại sư, nghe nói lần này Huyền Trang đại sư đi tới chùa Thiếu Lâm là vì chiêu mộ võ tăng. Năm năm qua bọn họ không gửi võ tăng tới làm hộ pháp cho Huyền Trang đại sư nữa."

Vân Cẩm phản bác:" A nương nói sai rồi, Tư Tư tỷ nói với con, Huyền Trang đại sư lần này ở lại chùa Thiếu Lâm là giúp chùa Thiếu Lâm Trịnh Châu độ kiếp."

Độ kiếp gì? Ngu Tu Dung giật mình, vội hỏi:" Tư Tư còn nói gì nữa không?"

"Tư Tư tỷ nói, trong Tung Sơn chùa miếu như rừng, hương tích trù càng giàu tới chảy mỹ, nếu lấy ra được thì chuyện ở Trịnh Châu dễ xử lý rồi."

Ngu Tu Dung, Thôi Đao, Thôi ma ma nhìn nhau, có vẻ như hoàng đế ngay cả Phật môn cũng không bỏ qua.

Bọn họ đều là người có kiến thức, hiểu rõ hiện nay hoàng đế nắm hết quyền lực, uy khắp thiên hạ, cho nên thấy thứ gì không hài lòng là muốn diệt trừ.

Sở dĩ hành động thái quá ngang ngược như vậy là muốn để tất cả người không muốn thần phục nhảy ra, để hắn vừa vặn diệt sạch một lần.

Ngu Tu Dung mãi lâu sau mới thốt lên:" Điên rồi, điên cả rồi, mọi người sống yên lành không phải tốt hơn à?"

Vân Sơ có suy nghĩ khác Ngu Tu Dung, kỳ thực mỗi khi bách tính thấy cuộc sống bây giờ tốt rồi, mọi người nên yên tâm mà sống thì đã tới lúc vận động chính trị bộc phát, vì những lúc như thế năng lực chịu đựng của bách tính là cao nhất, độ khoan dung cũng cao nhất.

Vân Sơ rất lý giải cuộc vận động chính trị mà Lý Trị phát động, nguyên nhân là quyền lực Đại Đường đã tập trung cao độ vào tay một người, nên Lý Trị muốn thư xem phía trước có con đường tốt hơn, để quyền lực Lý thị hắn có thể nhất thống muôn đời không?

Có điều cho tới tận bây giờ người mở ra cơ nghiệp vạn thế chỉ có Tân Hoàng Doanh Chính là thành công thôi, nhưng dù thế cơ nghiệp của ông cũng chỉ kéo dài được mấy chục năm.

Tần vương dẹp sáu nước,

Hổ mạnh đã nhe nanh.

Vung kiếm lên trời xanh,

Chư hầu từ tây tới.

Tự khoe nhận mệnh trời,

Mưu lớn ngăn người tài.

Thu quân, người vàng đúc,

Hàm Cốc tiến sang đông.

Ghi công ở Kê Lĩnh,

Đài Lang Nha ngửa trông.

Đây người bảy mươi vạn,

Dấy nghiệp vùng Lệ Sơn.

Thuốc trường sinh lăm hái,

Tự chuốc thêm phiền lòng.

Nỏ quý bắn cá biển,

Cá kình thân to đùng.

Trán mũi cao Ngũ Nhạc,

Mây sấm tung sóng phun.

Vây, râu trùm trời biếc, Bồng Lai còn tìm lùng.

Thành Từ chở gái đẹp,

Thuyền lâu quay lại không?

Luống thấy dưới Cam Tuyền,

Xăng vàng vùi tro lạnh.

Đại tướng quân Vân Sơ thúc ngựa lên cao làm thơ, tất nhân sẽ có người đem tiếng lòng của y ghi lại, sau đó sai ky sĩ giỏi nhất, cưỡi chiến mã nhanh nhất, đêm bài thơ này đưa tới bàn làm việc của hoàng đế.

Tài năng chỉ huy của Vân Sơ thì Lý Tích khịt mũi, nhưng cái khí khái lên núi cao cầm ngang sóc làm thơ thì ông ta tự thẹn không bằng.

Không biết thời buổi bây giờ làm sao, loại tướng quân bách ky phá vạn quân đã chẳng được ai để ý nữa, nhưng vị tướng quân nào đó phá địch xong, làm một bài thơ, chỉ cần miễn cưỡng hợp vần sẽ được coi là lợi hại, văn thơ cũng sẽ đưa thẳng lên chỗ hoàng đế. Dù là tể tướng tài hòa ngút ngàn cũng tỏ ra bao dung, bóp mũi nhận vị tướng quân là Nho tướng.

Nhưng mà với tướng quân Đại Đường mà nói, phá địch thì dễ chứ làm thơ thì quá khó.

Mỗi Vân Sơ là ngoại lệ.

Có điều y là thứ khốn kiếp, xưa nay luôn tự nhận mình là quan văn, nếu y mà trong đội ngũ võ tướng, ít nhất có thể nâng trình độ thi văn của võ tướng lên hai bậc.

" Ngươi muốn khuyên bệ hạ chớ đi vào con đường của Tần Hoàng, e là phí công thôi." Làm thơ văn thì Lý Tích chịu, song ông vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó:

Vân Sơ thong thả nói:" Bây giờ ai cũng nói là thịnh thế, nhưng nhìn thôn quê này đi, có chút nào giống thịnh thế không? Ta cho rằng thôn trang phải có nước biếc quấn quanh, đồng ruộng ngang dọc, dưới mái nhà tranh, tiếng chó gà kêu lẫn lộn. Ông già dắt trẻ nhỏ đi dưới bóng cây, người tráng kiện thì bận rộn ngoài đồng, phụ nhân dệt vải dưới mái hiên, thiếu niên nghịch ngợm ở ao nước..." "Nếu thấy cảnh tượng như thế mỗ gia sẽ thi hứng bộc phát, Anh công thấy có phải không?"

Lý Tích khép mắt:" Đọc đi, lão phu nghe đây."

Vân Sơ hắng giọng một tiếng, đọc: "Mái tranh lè tè, bên suối xanh cỏ xanh. Men say thấp thoáng giọng Tần, chẳng biết phu thê già nhà ai đó? Con lớn cuốc đất khe đông, con nhỡ đan lồng gà. Vui vẻ thay đứa út, đầu giường nằm bóc đài sen."

Lý Tích trâm mặc một lúc nói:" Rất hay, nông gia phải như vậy, bài trước nói Tần Hoàng, bài sau nói nông gia, một thì khí nuốt thiên hạ, một thì thanh binh êm đềm. Có điều không cần khuyên lão phu, lão phu là môn đồ Binh gia, tranh phong trên chiến trường mới là chuyện lão phu thích."

Nói rồi quay sang quân tư mã:" Những lời này cũng ghi lại, đưa lên cho bệ hạ đọc."

Nhìn Lý Tích lần nữa quay lại cái chiến xa sớm không theo kịp thời đại, Vân Sơ lắc đầu, ông già này định mang chút kiêu ngạo cuối cùng vào trong đất.

Đại quân đi liên một mạch tới Trịnh Châu mới an doanh cắm trại.

Quân đội không được vào thành, Vân Sơ tiễn gia quyến đi rồi quay lại đại trướng trung quân.

Bên trong đại trướng bày không ít lễ vật, một con lợn, một con dê, bảy tám con cá và mười mấy con gà, Ôn Nhu đang ngồi sau bàn viết chữ, thấy Vân Sơ vào liền nói:" Ta cứ thấy bài thơ của ngươi không hay, phải viết ngàn dặm không tiếng gà, xương trắng phơi đồng nội mới phù hợp với tình cảnh."

"Ngươi mong ta bị chặt đâu thế à?" Vân Sơ đi quanh đống lễ vật:" Ai đưa lễ vật tới thế?"

"Chu Hưng, nay hắn là tư mã Biện Châu, tới Trịnh Châu thẩm tra án mời thuật sĩ xem khí của Lý Nghĩa Phù."

"Án này xảy ra ở Lạc Dương, liên quan gì tới Trịnh Châu?"

"Chu Hưng nói, thuật sĩ Đỗ Nguyên Kỷ xem khí cho Lý Nghĩa Phù là người Trịnh Châu, tuy nói Đỗ Nguyên Kỳ đã bị chặt đầu vào mùa thu, nhưng hắn lo tàn dư vẫn còn, tránh vụ án này thành án vu cổ, cần thanh trừng Trịnh Châu một lượt." Ôn Nhu giang tay ra:" Phen này Trịnh Châu xong đời rồi."
Bình Luận (0)
Comment