Q5 - Chương 179: Cấp dưới cũ.
Q5 - Chương 179: Cấp dưới cũ.Q5 - Chương 179: Cấp dưới cũ.
Chu Hưng vốn là tiểu lại ở huyện Vạn Niên, tuy nơi đó mấy trăm tiểu lại, nhưng Chu Hưng vẫn là cái tên nổi bật, sự tích của hắn truyền tới cả tai huyện lệnh huyện bên như Ôn Nhu.
Chuyện xảy ra vào năm Hiển Khánh thứ tư, huyện Vạn Niên để thuận tiện cho bách tính xem biểu diễn Trung Thu đã chuyên môn xây dựng một hành lang dài một dặm trên mặt nước. Kết quả ngày 15 tháng 8, vì người đi lên quá nhiều, khiến cầu sụp xuống, một bà cụ bị chết, nhiều người bị thương. Vân Sơ nghỉ lúc làm cầu bớt xén vật liệu, hạ lệnh điều tra chuyện này, khi đó Chu Hưng là lại viên hình danh trong huyện nhận nhiệm vụ.
Mười lăm ngày sau Chu Hưng trình báo lên cho Vân Sơ, Vân Sơ xem mà giật mình, theo lời của hắn, từ chủ bạ tới công tượng đều có vấn đề, số quan viên cần trừng phạt lên tới một trăm mười ba người.
Tất nhiên Vân Sơ không làm theo, gọi người tới tự mình thẩm tra lại một lượt, kết cục là có ba mươi tám quan viên bị xử lý.
Nói là có tham ô, bớt xén nguyên liệu thì hơi quá. Trong quá trình xây dựng chuyện ăn uống, biếu xén là có, song hành lang đó sập, nguyên nhân chủ yếu là do móng không làm tốt. Đó là cái sai của bên công tượng, giám sát cũng có lỗi, thêm vào hôm đó người lên hành lang quá đông, lúc xem biểu diễn còn nhảy nhót, đó là lỗi của ngươi bất lương không khống chế tốt lượng người.
Không có nguyên nhân nào do cố ý trong chuyện này, song Chu Hưng vẫn kiên quyết kiến nghị Vân Sơ, bãi miễn chủ bạ tội lơ là, chém đầu người phụ trách xây dựng, tổng cộng giết mười chín người, đuổi việc toàn bộ số còn lại.
Vân Sơ cuối cùng chỉ xử lý ba mươi tám quan viên, không giết một ai, số còn lại chủ yếu giáo dục nội bộ, đề phòng xảy ra chuyện tương tự trong tương lai, kép lại chuyện này.
Kết quả là Chu Hưng thất vọng, cho rằng Vân Sơ bao che cho cấp dưới, dứt khoát muốn điều đi, Vân Sơ đành tiến cử hắn cho Lạc Dương. Nói tới chuyện này kỳ thực Vân Sơ cũng hơi áy náy, Chu Hưng mười lăm ngày không ăn không ngủ làm ra đại án kinh thiên động địa, Vân Sơ xử lý hời hợt, hắn thất vọng cũng là điều ký giải được.
Ngay cả Ôn Nhu cũng đồng tình với Chu Hưng:" Người này theo ta thấy là nhân vật thanh liêm chính trực như Lưu Nhân Quỹ, có điều không lão luyện bằng, dù sao hắn còn trẻ, cứng rắn cố chấp là hiểu được."
Vân Sơ thở dài:" Hắn là môn đồ của Thương quân, Lý Tư, loại người này không phải thực lòng tiếp nhận luật pháp, mà chỉ coi luật pháp thành một loại công cụ để thực hiện hoài bão chính trị thôi."
Đối với Chu Hưng, Vân Sơ tất nhiên là rất quen thuộc, câu thành ngữ trứ danh mà người người quen dùng "thỉnh quân nhập úng" là do người này mà có.
Chỉ cần là người từng đọc qua sử sách, sẽ không ai có thể thích thứ khốc lại thích biên tạo tội danh, lạm sát người vô tội này, Vân Sơ cũng như thế. Nhưng với địa vị của Vân Sơ bây giờ thì mọi chuyện lại khác.
Cái mông quyết định cái đầu, đây là điều từ cổ xưa đã có, chẳng phải là phát minh mới của ai.
Trong mắt Vân Sơ, Chu Hưng không là gì cả, thứ duy nhất hắn hiểu là thuật, hắn chẳng thể làm ra được chuyện gì to tát, nhưng một khi hoàng đế hoàng hậu thấy thanh đao này hữu dụng, hắn sẽ có thể xoay trời lật đất.
Vân Sơ không thấy bức hại tông thất và đại thần có vấn đề gì hết.
Đám người đó bình thường quen bức hại người khác, sao không thấy người khác đáng thương?
Hơn nữa đám tông thất, đại thần kẻ nào kẻ nấy húp mỡ dân tới béo rồi, chẳng cần bức hại, những kẻ đó giết tên nào cũng không oan, có điều chúng rất ma mãnh, không dễ đưa chúng ra chịu tội trước pháp luật. Bởi thế bức hại chúng chẳng thành vấn đề.
Chu Hưng tới rồi, điều này cũng có nghĩa là hoàng đế đã hấp thụ được bài học nghiêm trọng do dự loạn sát ở huyện Yển Sư tạo thành. Lần này chuẩn bị lấy luật pháp làm chuẩn, xử lý vấn đề không thuận lòng của địa phương. Làm thế đúng là tốt hơn phái đám khốn kiếp bách ky ti tới xúi bẩy người ta chém giết loạn xạ nhiều.
Khi Chu Hưng gặp Vân Sợ, vị thượng quan này vẫn bình dị dễ gần như trước.
Trên bàn đặt một cái bình nước cũ kỹ, vặn nắp bình ra, mở nút, liền có mùi thuốc sát trùng ngào ngạt. Vân Sơ uống một ngụm hết sạch rượu mạnh trong nắp, đẩy nắp trống cho Chu Hưng.
Chu Hưng tất nhiên biết ý quân hầu là gì, cũng cầm bình nước rót rượu đầy nắp, uống cạn.
"Đây là thuốc sát trung trong quân, không phải rượu, không tính vi phạm quân kỷ đâu nhé." Vân Sơ cười nói:
Chu Hưng hai tay đặt cái nắp bên cạnh Vân Sơ, thuận tiện rót đây nắp, chắp tay:" Thẹn chết hạ quan rồi."
"Ngươi nên cảm thấy cao hứng, vì ngươi thành công khiến Lam Điền hầu Vân Sơ sinh ra sợ hãi với luật pháp."
Vân Sơ ngồi, tất nhiên không có chỗ ngồi cho Chu Hưng, dưới chân Vân Sơ có lò than đang nướng đùi dê, thi thoảng phải khẽ lật tránh bị cháy.
Vân Sơ uống một ngụm rượu, tựa vô ý nói:" Đừng để chết dễ dàng."
Chu Hưng run người, lập tức khôi phục bình tĩnh, gương mặt vô cảm như tượng sáp, đem phần thịt chín xéo từng miếng mỏng đặt lên dĩa bên cạnh Vân Sơ.
Tới đây Vân Sơ không nói thêm gì nữa, chỉ ăn thịt do Chư Hưng đã nướng, tới khi cái đùi dê được y ăn hết.
Chu Hưng lấy hăn tay ra bọc lấy cái đùi dê không còn chút thịt nào, cho vào lòng, thi lễ cáo từ.
Vân Sơ phả ra một hơi rượu nói:" Uống thêm một chén nữa đi, sau này đợi ngươi tới Trường An lại uống."
Chu Hưng cười rót đầy rượu vào nắp bình, uống cạn, lần nữa thi lễ rời đi.
Ôn Nhu đi vào khi bóng lưng Chu Hưng chưa khuất:" Hay là giết hắn đi, ta cứ thấy tên này nguy hiểm lắm, vừa rồi ngươi đã lộ chân tình như vậy, thế mà hắn không lập tức bái làm môn hạ. Bệ hạ đã dùng hắn, vậy sau này ắt thành phiền toái của chúng ta."
Vân Sơ lấy làm lạ:" Trên người ta có long uy hay hổ uy mà ngươi nghĩ ta rùng mình một cái khiến người ta phải dập đầu?"
Ôn Nhu rất cảnh giác, không đùa:" Long uy thì không, hổ uy thì ngươi có một ít đấy, trước nay người từng làm thuộc hạ của ngươi sẽ khó coi người khác thành thượng tỉ thực sự nữa, nhưng tên Chu Hưng này thì khác."
"Quên hắn đi, loại người này thường sống không lâu đâu, một khi mục đích hoàng đế đạt được, hoặc hắn làm hỏng việc, kết cục của hắn còn thảm hơn bất kỳ ai."
Ôn Nhu gật đầu, có điều hắn gọi hộ vệ tới, sai đem cả nắp bình rượu cho vào nước sôi đun mới trả lại cho Vân Sơ, làm Vân Sơ nhìn mà câm nín.