Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1164 - Q5 - Chương 181: Môn Sinh Thiên Tử.

Q5 - Chương 181: Môn sinh thiên tử. Q5 - Chương 181: Môn sinh thiên tử.Q5 - Chương 181: Môn sinh thiên tử.

Xử lý xong công việc ở Yển Sư, chuyện đầu tiên Lý Kính Huyền nghĩ không phải làm sao thỉnh công với hoàng đế, mà suy tính làm sao đưa một trong ba đứa nhi tử tới đảm nhận chức huyện lệnh nơi này.

Không ngờ hoàng đế đã phái người tới rồi.

Huyện lệnh hoàng đế phái tới, ông ta thấy ngu ngốc vô cùng, không biết hoàng đế bồi dưỡng người ra sao.

Tên đó cao ngạo quá mức chưa nói, gặp ông ta, một người thiếu một bước là thành tế tướng, vậy mà chẳng hành lễ hạ quan, mắt để ở đỉnh đầu, tự coi mình là môn sinh thiên tử, đi đứng ăn nói, chỗ nào cũng lộ ra vẻ ngu ngốc.

Nhìn tên này một cái, Lý Kính Huyền thay đổi ý định ngay, ông ta thấy nhi tử mình bây giờ tới huyện Yển Sư làm một chủ bạ là thích hợp nhất.

Lý Kính Huyền tiếp đó lễ hiền đãi sĩ không chê trách gì được, hiến vị huyện lệnh tên Hoàng Đồng do hoàng đế phái tới cảm thụ được sự ấm áp tới từ quan trên.

Hắn cho rằng không cần dựa vào uy nghiêm của hoàng đế, hắn cũng có được sự tán thưởng của tây đài thị lang.

Thậm chí mới ngày đầu tới nhậm chức, được sự giúp đỡ tận tình của Lý Kính Huyền, hắn chính thức tọa đường chấp chính, mỗi ngày ký phát lượng lớn văn thư. Mới đầu hắn còn nghiên cứu tỷ mỉ, xem có phù hợp không.

Thế nhưng huyện Yển Sư vào thời kỳ hỗn loạn tích trữ quá nhiều văn thư, nhất là văn thư báo cáo mang tính trình tự lên lục bộ. Vì ký loại văn thư này nhiều, nên dần dần hắn chẳng nhớ mình ký gì nữa.

Lý Kính Huyền nhường huyện nha âm u cho huyện lệnh của hoàng đế, nay ông ta ở trong sản nghiệp của An Định công chúa, khách sạng An Định.

"Hoàng huyện lệnh nếu như đã mời ngươi làm thư lại, vậy thì phải làm cho thật tốt, hầu hạ tới lúc vị huyện lệnh này đi rồi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi từ lại nhập quan." "Còn, ngươi bám sát vị Hoàng huyện lệnh này, ta cứ thấy, với sự anh minh của bệ hạ, thu nhận nhân tài làm sao có thứ ngu xuẩn đó."

Ngồi đối diện với với Lý Kính Huyền là một văn sĩ để chòm râu sơn dương:" Người đó không phải là người đọc sách chính thống, chạy chọt mới đỗ tiến sĩ, nghe người đi cùng hắn nói, trong nhà hắn có chút tiền tài, vốn là thương nhân chu sa đất Thục."

"Vì tiến cống cho trong cung lượng lớn chu sa tốt có khả năng an thần vào trong cung, nên được trọng dụng."

Lý Kính Huyền dừng bút, trên bàn có mươi mấy văn thư chưa khô mực:" Có chút tiền tài à? Hừ, phàm người có mỏ chu sa trong Thục, ai không là cự thương? ... Mà thiếu sót lớn nhất của chúng ta là nghèo."

Mạnh tiên sinh nghe vậy thì vê râu sơn dương:" Nếu thế chúng ta cần định vị lại an bài cho vị huyện lệnh này rồi."

"Làm ổn thỏa một chút, đừng để dẫn hỏa thiêu thân."

"Chỉ là một tên thương cổ đê tiện thôi, cho dù khổ công vượt qua được thân phận thấp kém, trở thành người đứng đầu một huyện, nhưng bản tính thương cổ làm sao thay đổi được, thế nào chẳng kiếm gấp mười lần số tiền mua quan mới cam tâm. Mỗ gia cho rằng, muốn làm quan ở huyện Yển Sư, tố chất đầu tiên phải là thanh chính liêm khiết, thỏa mãn được kỳ vọng của bệ hạ, chứ vừa nhận chức đã nghĩ tới kiếm tiền là tự chuốc lấy cái chét."

Lý Kính Huyền gật gù:" Đợi đại công tử tới, ngươi nhất định đem đạo lý này giảng giải rõ ràng, thấu triệt. Muốn tiền, tuyệt không được kiếm từ huyện Yển Sư, mà nghĩ cách từ vị Hoàng huyện lệnh này."

Mạnh tiên sinh thi lễ:" Mỗ gia đã hiểu."

Lý Kính Huyền bàn giao công việc xong thì toàn thân nhẹ nhõm vô cùng.

Chuyến đi Yến Sư này kết quả còn tốt hơn dự liệu của ông ta ba phần, khiến ông ta càng thêm nhận định việc làm của hoàng đế là thực sự anh minh, giải quyết được tệ nạn trước kia, tạo ra mảnh đất sạch sẽ.

Chỉ có điều Hoàng huyện lệnh khi tới nhậm chức mang theo không ít rương trống, xem ra là chuẩn bị để tham ô, Lý Kính Huyền mới lệnh Mạnh tiên sinh theo dõi sát sao, chỉ cần một đồng xu rơi vào rương tiền thôi là thu lưới.

Thời gian ông ta ở huyện Yển Sư, để nhanh chóng thiết lập lại trật tự, nên làm chút thủ pháp không tiện nói ra, giờ toàn bộ tính cho Hoàng Đồng là được. Vì mỗi việc ông ta làm đều có bóng dáng của Hoàng Đồng và con dấu của hắn.

Sau khi từ huyện Yển Sư tiến vào địa phận Trịnh Châu, ông ta lập tức cảm nhận được không khí khẩn trương ở đây, tuần kiểm tỉ ở biên cảnh hết sức nghiêm ngặt.

Lý Kính Huyền không lộ ra thân phận quan gia của mình, mà lấy dánh nghĩa thương đội tiến vào Trịnh Châu, sau khi ông ta bỏ 100 tiền ra đóng lộ phí, vậy mà người của tuân kiểm ti không lục soát xe ngựa, cứ thế cho họ qua.

Nhin bên cái sọt thu tiên không ai bảo vệ, Lý Kính Huyền mỉm cười, điều này nói rõ quan trường Trịnh Châu đang chỉnh đốn.

Đi thêm một đoạn đường, Lý Kính Huyền đã nhìn thấy quân doanh của Vân Sơ nằm ngoài thành Trịnh Châu, quân doanh kéo dài hơn hai dặm, độc chiếm một khúc sông, thậm chí phong tỏa con đường từ Trịnh Châu tới huyện Tung Dương.

Chùa Thiếu Lâm nằm trên đường Tung Dương.

Đối với Vân Sơ mà nói huyện Tung Dương hay chùa Thiếu Lâm đều không quan trọng, quan trọng là người cha hòa thượng của y đang ở chùa Thiếu Lâm.

Chuyện này vui rồi, Lý Kính Huyền muốn biết Vân Sơ sẽ ứng phó ra sao, nên ông ta tới quân doanh, nói ra thân phận, bái phòng Vân Sơ.

Vân Sơ và Ôn Nhu ra nghênh đón đưa ánh mắt trao đổi với nhau, cảm giác ông già này có vẻ phấn khích khác thường.

Tiến vào quân trướng, Lý Kính Huyền chẳng che giấu gì, đem một số văn thư Hoàng huyện lệnh ký đưa cho Vân Sơ, Ôn Nhu xem.

Ôn Nhu không tin nổi, nhìn con dấu của Hoàng Đông trên đó mấy lần, lại nhìn Lý Kính Huyền:" Lý công, ngài chắc là không dí dao vào cổ bắt hắn ký thứ này chứ?"

Lý Kính Huyền cười to:" Không, toàn bộ là do hắn tự nguyện đấy." Vân Sơ xem một văn thư khác, cũng ngạc nhiên không kém, y biết thời gian trước trưởng sử của Đông Dương công chúa vội vàng tới Yển Sư, đòi lại tài sản phủ công chúa bị xâm chiếm, kết quả ra sao y không quan tâm, không ngờ giờ lại thấy được:" Chính Hoàng Đồng giết trưởng sử của Đông Dương công chúa sao?"

Lý Kính Huyền uống quán quán trà ngọt thơm ấm người, thoải mái phả một hơi:" Thủ lệnh giết người la do hắn ký, lại còn giả nữa à?"

Ôn Nhu lấy văn thư trong tay Vân Sơ xem, thốt lên:" Loại chuyện này cũng có thủ lệnh nữa sao?”

Lý Kính Huyền cười khà khà:" Có lẽ vì người ta là môn sinh thiên tử đấy."

Ôn Nhu đặt văn thư Lý Kính Huyền thu thập được lên bàn, hỏi:" Đây vốn là chuyện riêng tư, vì sao Lý công nói với bọn ta?”

"Ta lo nhân vật trong tay bệ hạ toàn giống như Hoàng Đồng, nếu thế bệ hạ muốn hoàn thành mục đích là vô cùng khó khăn. Chúng ta là thần tử, ăn lộc vua, phải chia sẻ ưu lo cho bệ hạ, lão phu đã nhận việc ở Yển Sư, quân hầu có thể xử lý Trịnh Châu."

Vân Sơ và Ôn Nhu nhìn nhau, chẳng lẽ hoàng đế đi sưu tầm đám ngu để dùng hay sao? Chuyện này quá hoang đường.
Bình Luận (0)
Comment