Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1165 - Q5 - Chương 182: Vì Một Tên Ngốc Chạy Gãy Chân.

Q5 - Chương 182: Vì một tên ngốc chạy gãy chân. Q5 - Chương 182: Vì một tên ngốc chạy gãy chân.Q5 - Chương 182: Vì một tên ngốc chạy gãy chân.

Lý Kính Huyền mang theo cái uy bình định Yển Sư, tới quân doanh hậu quân là để tìm hai người Vân Sơ, phân rõ phạm vi thế lực của họ.

Thiện chí ông ta đưa ra rồi, thậm chí có thể nói lần dốc ruột dốc gan, tiết lộ ra cả bí mật đáng lẽ không nên nói, nhưng ai tin ông ta là đồ ngốc.

Vân Sơ chỉ có thể khẳng định một điều, Lý Kính Huyền nhất định đem chuyện huyện lệnh Hoàng Đồng là tên ngốc bẩm báo đúng sự thực với hoàng đế, phản ứng của vị hoàng đế kiêu ngạo muốn tự xưng Thiên Hoàng này sẽ rất thú vị.

Làm như thế ông ta có thể quang minh chính đại lấy cớ Hoàng Đồng ngu ngốc mà đoạt lợi ích ở huyện Yển Sư, chứ đợi giết Hoàng Đồng rồi mới trục lợi sẽ làm hoàng đế bất mãn. Khác đi một chút về trình tự thôi, nhưng hiệu quả khác biệt cực lớn.

Tiễn Lý Kính Huyền đi rồi, Vân Sơ và Ôn Nhu tức thì điều duyệt danh sách tiến sĩ sau năm Vĩnh Huy thứ năm. Ôn Nhu thậm chí điều người đi tới Trường An lấy bài thi của những năm đó, thứ này xưởng in nhà Đồng Bản có, sau mỗi kỳ đại khảo, hắn bỏ số tiền lớn mua lấy bài thi từ người đỗ tiến sĩ, sau đó in thành sách cho sĩ tử khác tham khảo, bán cực đắt.

Hai người họ còn nhờ Địch Nhân Kiệt tới Yển Sư một chuyến, chính thức diện kiến vị huyện lệnh Hoàng Đồng kia, xem xem hắn có phải thực sự là ngu ngốc như Lý Kính Huyền nói không.

Nếu đúng, có lẽ hoàng đế sẽ ngũ mã phân thây Lý Nghĩa Phù, vì trong năm năm từ Vĩnh Huy thứ năm tới Long Sóc thứ ba thì có bốn năm Lý Nghĩa Phù làm quan chủ khảo.

Địch Nhân Kiệt cưỡi ngựa đi nhanh về nhanh, chết một con chiến mã, thể trọng của hắn là sự dày vò với chiến mã.

"Ta lấy danh nghĩa Đại lý tự yêu cầu hắn phối hợp kiểm tra vài việc, hắn ám thị ta phải đút tiền hắn, nói huyện Yển Sư ít người nhiều việc, mọi người đều lo liệu việc khác hết rồi, không có tiền, không ai làm việc." Ôn Như tấm tắc khen:" Một tên huyện lệnh dám đòi Đại lý thừa hối lộ, đúng là dũng cảm."

Địch Nhân Kiệt tiếp tục nói:" Ta cố tình nói có một người ở Yển Sư đắc tội với ta, cần hắn giúp đỡ, xong việc sẽ có hậu ta, biết hắn đáp thế nào không?"

Cả Vân Sơ và Ôn Nhu đều nhìn Địch Nhân Kiệt chợ đợi, vì loại nhân tài đó, họ không đoán ra được.

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Hắn nói người đó là một tên ác đồ trong huyện đang truy bắt, sau đó mỉm cười nhìn ta, không có hành động gì, thì ra người ta muốn một tay giao tiền, một tay giao người."

Vân Sơ lập tức nhảy lên chiến mã dẫn đám hộ vệ chạy ngay.

Địch Nhân Kiệt ngẩn người:" Tên đó lên cơn gì vậy?"

Ôn Nhu đoán ra ngay:" Lý Nghĩa Phù đang ở Trịnh Châu, xem ra y muốn gặp ông ta hỏi cái nhìn về Hoàng Đồng."

"Cần gì chứ, chỉ là tên ngu xuẩn tham lam tới không cần mạng."

"Nếu hắn là tên ngu xuẩn bình thường, chúng ta tất nhiên không cần tốn công xác nhận, nhưng mà đã ngu xuẩn tới mức này thì phải cẩn thận đối diện, nếu không lật thuyền trong mương thì thành trò cười lớn."

Địch Nhân Kiệt cảm thán:" Không ngờ huynh đệ chúng ta có một ngày vì tên ngốc mà chạy gãy chân.”

Áp lực trong thành Trịnh Châu rất cao, tuy trời trong xanh, nhưng người ta ngột ngạt không thở nổi, mấy ngày qua tân Biện Châu tư mã Chu Hưng tới đây hỏi chuyện khắp nơi, còn dẫn người tới một số nhà lục soát, tuy chưa bắt ai, nhưng nhiều người đã cảm thấy nguy cơ lớn.

Vân Sơ đích thân bái phỏng, ít nhiều làm Chu Hưng kinh sợ, sau khi đón y vào đại sảnh, rất tỉnh ý quát lui tất cả những người khác:" Quân hầu tới có ý gì?"

Vân Sơ không vòng vèo:" Với mức độ tra án tỉ mỉ của ngươi, hẳn là biết tân nhậm Yển Sư huyện lệnh Hoàng Đồng." Chu Hưng suy nghĩ một lúc đáp:" Tiến sĩ tạp khoa năm Long Sóc thứ nhất, người này có kiến thức rất sâu về khoáng vật ... Người này có vấn đề sao?"

Vân Sơ cười gượng:" Ta lại cố chứng minh hắn là tên ngốc, đại ngốc."

Chu Hưng bật cười chắp tay:" Hoàng Đồng do Lý Nghĩa Phù chọn trúng, quân hầu nên đi hỏi chính chủ rồi."

Đại lao Trịnh Châu không sạch sẽ như đại lao huyện Vạn Niên, dù sao ở đây không có vị trưởng quan thích xuống địa lao tránh nóng.

Lúc này đại lao chật kín, một lao phòng nhét ba bốn chục người, đây là điều huyện Vạn Niên nghiêm cấm, vì một khi xảy ra hỏa hoạn, trừ biến thành heo quay ra thì không có khả năng nào khác.

Mùi vị trong đó một lời khó nói hết, Vân Sơ bịt mũi không chịu vào.

Chu Hưng võ đầu mình, lập tức ra lệnh nha dịch đưa Lý Nghĩa Phù từ nhà lao ra.

Vân Sơ tới phòng trực ban của ngục tốt, khôn bao lâu sau, Lý Nghĩa Phù chất đất được đưa ra.

“Tiên sinh."

Lý Nghĩa Phù từ trong chỗ tối đi ra, mắt chưa thích ứng, không nhìn ra được người đi tới thi lễ với mình là ai, nhưng từ âm thanh có thể đoán ra được.

Ông ta không trả lời ngay, chớp mắt một lúc đợi đến khi khôi phục thị lực mới nói:" Cho ta một chén rượu."

Vân Sơ hông đeo bình nước, trong đó có rượu, nhưng không cho Lý Nghĩa Phù uống, nói với Chu Hưng cung đeo một cái bình tương tự:" Làm phiền rồi."

Chu Hưng cũng không dùng bình của mình, sai ngục tốt ra ngoài kiếm ít rượu cho Lý Nghĩa Phù, thuận tiện chuẩn bị ít thức ăn.

Chốc lát sau một bàn rượu thịt được bay trước mặt Lý Nghĩa Phù.

Dù đã tới bước đường này, Lý Nghĩa Phù vẫn rửa tay, rửa mặt, chỉnh lại chòm râu bù xú mới ngồi khoanh chân ăn. Ông ta ăn rất nhanh, nhưng ngay cả xương nhả ra cũng đặt chỉnh tê, đến khi ăn hết một con gà hầm, một bầu rượu nhỏ mới chỉ xương nói:" Thiếu mất một cánh gà."

Chu Hưng nghe vậy mặt đen xì, nhìn ngục tốt đem thức ăn tới, lập tức có người kéo tên ngục tốt đó đi, đại khái ngục tốt đó không ngờ nhất thời tham ăn mà gặp họa.

Lý Nghĩ Phù cười nói:" Lão phu thích nhất ăn cánh gà, món cánh gà rán mật ở Nhà ăn lớn phường Tấn Xương, lão phu ăn trăm lần khôn chán. Một lần trong nhà đãi khách, đột nhiên nhớ tới món này sai gia phó đi mua, để mọi người được thưởng thức món ngon đó."

"Kết quả gia phó mang về hai cái cánh gà, nói trù tử không chịu bán toàn bộ cánh gà cho lão phu, làm lão phu mất mặt lớn với khác. Từ đó trở đi ngươi thành kẻ địch của lão phu."

Vân Sơ không coi là thật, song vẫn giải thích:" Trừ khi ta đặt trước, nếu không ta cũng chỉ mua được hai cái cánh gà thôi, quy củ là giành cho tất cả mọi người, không phải nhắm vào một mình tiên sinh."

"Sao lại thế?"

"Nếu bán hết cho tiên sinh thì người xếp hàng mua không có mà ăn rồi."

"Đám ngươi đó thân phận tôn quý hơn lão phu sao?"

"Không phải thế, nhưng bọn họ đã xếp hàng theo quy củ rồi, quy củ đáng tin hơn quyền thế, một khi quy củ được thừa nhận làm theo thì đừng sửa, đừng phá hỏng."
Bình Luận (0)
Comment