Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1166 - Q5 - Chương 183: Chuyện Có Ai Ngờ.

Q5 - Chương 183: Chuyện có ai ngờ. Q5 - Chương 183: Chuyện có ai ngờ.Q5 - Chương 183: Chuyện có ai ngờ.

Chu Hưng ngồi bên cạnh không xen vào, nghe Vân Sơ nói tới quy củ thì gật đầu, hắn tán thành lời này, hơn nữa ở Trường An đích thực phần nào đó làm được điều ấy. Lý Nghĩa Phù lau tay:" Ngươi không phải kẻ đi làm chuyện vớ vẩn như tới cười lão phu, vậy ngươi tới có chuyện gì?"

"Vì Hoàng Đồng, tiến sĩ tạp khoa năm Long Sóc đầu tiên, tiên sinh có nhớ không?"

"Ba nghìn quan, trăm cân chu sa, thành ý đầy đủ. Số tiền này hiển nhiên là quá cao, lão phu nhớ là vì không biết vi sao hắn làm thế. Song hắn chân thành, hầu hạ lão phu chu đáo, lão phu thành toàn cho hắn."

Vân Sơ nhíu mày:" Hai chữ hầu hạ là sao, tiên sinh đâu có cái sở thích Long Dương."

Lý Nghĩa Phù cười to:" Lão phu thích vợ người, thê tử hắn khá lắm."

Vân Sơ không phải thư sinh hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, tất nhiên biết, một nghìn quan đủ thành quan lục phẩm ở phủ công chúa, vương gia. Có thân phận đó, bỏ ra năm sáu trăm quan là có thể điều làm quan chính thức ở Đại Đường. Sau đó bỏ nghìn quan nữa lo lót người như Lý Nghĩa Phù, dư sức thành biệt giá một châu.

Vậy mà Hoàng Đồng bỏ chừng đó tiền chỉ để trúng tiến sĩ, quá kỳ lạ.

Lý Nghĩa Phù nhìn ra nghi vấn của Vân Sơ, nói:" Hắn đáng nghi, nhưng sao nào, người ta cho nhiều như thé, không nhận sao được. Kỳ thực hắn hiến thê tử lên cho lão phu dày vò nửa tháng là đủ lắm rồi, ha ha ha..."

Người này hỏng rồi, Vân Sơ thấy không cần nhiều lời nữa đứng dậy:" Vậy học sinh cáo từ."

Lý Nghĩa Phù vội nói:" Ít nhất cũng phải để lại cho ta một đôi hài, một cái áo bông chứ?"

"Chuyết kinh đã tặng tiên sinh rồi, nghe nói tiên sinh không cần, vậy thì đừng lãng phí đồ tốt nữa." Chu Hưng phất tay, Lý Nghĩa Phù được nha dịch đưa đi.

Vân Sơ không ở lại thêm nữa, rời đại lao nhảy lên ngựa, trước khi đi còn nói với Chu Hưng:" Chuyện bất thường, ngươi ứng phó cẩn thận."

Trở về quân doanh, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt vẫn còn đang đợi, Vân Sơ đem điều khả nghi về Hoàng Đồng nói ra.

Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt không ngồi yên được nữa, chia nhau ra làm việc, lời Lý Nghĩa Phù nói không thể tin hết, song cả hai đều đồng ý một việc, bất kể Hoàng Đồng có ngốc hay không thì hắn sẽ là mối họa lớn cho Yển Sư vừa mới ổn định.

Vân Sơ suy nghĩ một lúc sai thân binh đi gọi quân tư mã Triệu Thành tới, nếu y đoán không sai, tên này là người Bách ky tỉ.

Bây giờ ở Đại Đường chẳng ai có nhiều mật thám vây quanh hơn y nữa.

Triệu Thành không cao nhưng đậm người, da xạm đen, mặt thật thà, nhìn chẳng giống một tên mật thám gian xảo, đi vào đại trướng thi lễ:" Mạt tướng bái kiến tướng quân."

Vân Sơ trực tiếp ra lệnh:" Đi bắt Yển Sư huyện lệnh Hoàng Đồng về đây cho ta."

Triệu Thành còn tưởng nghe nhầm, khựng người lại, cẩn thận nói:" Tướng quân, vô cớ bắt quan viên địa phương, đây là chuyện cực kỳ ky húy, xin tướng quân cân nhắc."

"Quân tư mã di bắt quan địa phương thì đúng là phạm húy, nhưng Bách ky ti đi thì khôn sao."

Triệu thành mặt không đổi sắc:" Tướng quân nói đùa rồi."

Nếu tướng quân bình thường mà nghe câu này thì phát hoảng, luống cuống phân bua rồi, bình tĩnh như thế khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Vân Sơ cảng khẳng định chín phần:" Mỗ không đùa, ngươi tốt nhất là xuất phát ngay đi, bắt Hoàng Đồng về cho ta, ta có chuyện quan trọng cần kiểm chứng. Nếu bỏ cơ hội này, dù ngươi có đời đời làm bách ky cũng không gánh được trách nhiệm đâu."

Triệu Thành suy nghĩ:" Cho mạt tướng báo lên."

"Ngươi không có nhiều thời gian đâu." "Nửa canh giờ là đủ rồi ạ."

Vân Sơ đứng dậy tới bên bản đồ, dùng thước vẽ vẽ một vòng tròn quanh vị trí của mình, quan sát mấy nơi trong vòng tròn đó, sau đó chỉ một nơi tên Cổ Bách Độ:" Đi mau về mau."

Thấy cứ điểm bách ky ti bị Vân Sơ nói vài câu mà dụ ra được, mặt Triệu Thành cắt không ra máu, lắm ba lắm bắp:" Tướng, tướng quân ... Mạt, mạt mạt tướng..."

Vân Sơ liếc hắn một cái:" Mau đi làm đi."

Lần này Triệu Thành không dám nói gì nữa rồi, thi lễ rồi chạy thật nhanh.

Muốn chứng minh một người thông minh thì có nhiều cách, nhưng muốn chứng minh một người là ngu xuẩn lại rất khó, vì thông minh có hạn, còn sự ngu xuẩn thì vô hạn.

Chu Hưng ghét dùng hình phạt với phạm nhân, nhưng nhận được Vân Sơ yêu cầu, hắn không từ chối ... Sau hai canh giờ tra tấn Lý Nghĩa Phù, hắn biết mọi điều cần biết.

Quả nhiên lão già đó còn chuyện che giấu, hơn nữa là chuyện động trời.

Hoàng Đồng là người Đại Ba Sơn đất Thục, vì tổ tiên kinh doanh chu sa, cho nên tiếp xúc với chu sa, thủy ngân từ nhỏ, thời gian dài làm cả gia tộc hiếm muộn con cái. Tới đời Hoàng Đồng thì nam đỉnh còn có năng lực sinh nở chỉ có mình Hoàng Đồng nữa thôi.

Thấy gia tộc sắp tuyệt tự, tình cờ Lý Thuần Phong vào Thục xem sông núi, bọn họ mời tới nhà hỏi chuyện. Lý Thuần Phong nói, bọn họ nhiều dời khai khoáng, làm vô số thợ mỏ thương vong, bị oan hồn quấn lấy nên khiến gia tộc tuyệt tự. Hơn nữa mệnh cách đã thành, muốn thay đổi khó hơn lên trời.

Gia chủ Hoàng thị kinh sợ muôn phần, khẩn cầu mãi Lý Thuân Phong mới nói, chuyện này khó ở chỗ lên trời, vậy ở Đại Đường ai có thể xưng là trời?

Chỉ có một thôi.

Vì thế kiếm một nữ tử từng ngủ với hoàng đế, đem về cho Hoàng Đồng làm thê tử, như vậy mượn uy hoàng đế, có thể giúp Hoàng thị còn tuyến sinh cơ. Chuyện này vẫn là không tưởng, vì cung nga tới tuổi được thả ra khỏi cung, còn nữ tử từng tiếp xúc thân thể với hoàng đế chỉ còn đường chết già trong cung.

Mặc dù chuyện cực khó, Hoàng thị vẫn bỏ ra trăm phân trăm nỗ lực, sau khi rải tiền nghe ngóng khắp nơi, bọn họ tìm tới Lý Nghĩa Phù.

Khi đó Lý Nghĩa Phù quyền thế ngợp trời, mà cung nữ nữ tử được Lý Trị sủng hạnh qua lại nhiều vô số, thêm vào Hoàng thị nguyện cung ứng toàn bộ chu sa, thủy ngân xây dựng Càn Lăng, thế nên ông ta bẩm báo lên hoàng hậu.

Lý Trị ngâm cho phép, Hoàng Đồng đưa lão bà thiên kiều bá mị của mình cho Lý Nghĩa Phù đưa vào cung thay một cung nữ, rồi lại cưới cung nữ đó, vậy là chuyện thành.

Có lẽ sau chuyện đó, Lý Nghĩa Phù thấy mình hưởng lợi hơi quá, tặng thêm cho Hoàng Đồng cái danh tiến sĩ tạp khoa.

Vân Sơ thật không ngờ rằng mình lại được nghe thấy một bí mật như thế, đây là chuyện chết người chứ chẳng đùa, dù sao chuyện đã rồi, y cũng không nén được tò mò:" Cung nữ kia có sinh được con cho Hoàng Đồng không?"

Chu Hưng gật đầu:" Hiệu quả cực tốt, bốn năm sinh một nam một nữ."

Vân Sơ nuốt nước bọt:" Phải bội phục Lý Nghĩa Phù, loại tiền này ông ta cũng dám nhận, cũng đám làm, lại còn thành công nữa.”

"Người này đáng tiếc không đem trí tuệ dùng vào việc đáng hoàng."

Chu Hưng chắp tay:" So với Trường An, thế gian này xấu xí dơ bẩn, quân hầu là người sạch sẽ nên về Trường An, để vũng nước đục này cho người như hạ quan là được."

Vân Sơ tiễn Chu Hưng rời đi, tên này vốn là người bản địa Trường An, chứng kiến tòa thành này từng bước đi lên huy hoàng.

Đợi khi hắn rời Trường An một nơi tương đối công bằng, phồn hoa, ra ngoài nhìn đâu cũng thấy chướng mắt.
Bình Luận (0)
Comment