Q5 - Chương 184: Sói hổ không dùng, lại đi dùng lợn.
Q5 - Chương 184: Sói hổ không dùng, lại đi dùng lợn.Q5 - Chương 184: Sói hổ không dùng, lại đi dùng lợn.
Hai người Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt còn đang bố trí chưa có kết quả gì, không ngờ Vân Sơ giải quyết xong xuôi rồi. Nghe xong Vân Sơ kể lại cũng ngỡ ngang, Ôn Nhu mắt hơi sáng lên lẩm bẩm:" Nữ nhân của bệ hạ cũng có thể đem đổi tiền à?"
Sắc mặt Địch Nhân Kiệt càng khó coi hơ, đấm ngực mấy cái mới thở hắt ra được:" Thật, thật, thật ..."
Mãi không nói tiếp được thành lời, Địch Nhân Kiệt đành vung tay một cái thể hiện uất nghẹn trong lòng, hắn quá thất vọng, chẳng thà đây là một âm mưu còn hơn là sự thực trần trụi như vậy.
Ôn Nhu lắc đầu xua đi vài ý nghĩ không hay trong lòng, nói:" Vậy tên Hoàng Đồng này ngốc là do người ta dung túng, giờ ngươi sai Triệu Thành đi bắt rồi, phải làm sao?"
Vân Sơ đi tới bên bàn, cầm bút viết một tấu chương đơn giản trực tiếp: Thần Vân Sơ tấu viết, huyện lệnh Yển Sư ngu xuẩn vô cùng, e sẽ làm hỏng chuyện lớn của bệ hạ, xin bệ hạ đổi người có tài khác.
Ôn Nhu nhìn tấu sớ của Vân Sơ, có thể cảm thụ được sự tức giận của y qua dòng chữ ngắn ngủi đó, hắn bị cảm nhiễm cũng viết thêm vào: Thần Ôn Nhu tán đồng, Yển Sư là nơi xung yếu của Lạc dương, Biện Châu, không phải một con lợn có thể đảm nhiệm...
Vân Sơ thấy Địch Nhân Kiệt có vẻ không nhịn được muốn chửi mắng một phen thì can:" Trường An vẫn chưa thể thiếu hai người bọn ta, dù bệ hạ thấy mật tấu này cùng lắm mắng bọn ta một trận. Còn ngươi thì khác, chọc giận bệ hạ, bị phái Nhai Châu tra án thì xong rồi."
Địch Nhân Kiệt bực dọc ném bút đi:" Tiếp tục như thế này, nước không ra nước, còn ra thể thống gì nữa không."
Vân Sơ nhìn hắn:" Cho nên nhiều lúc bách tính phải tự định đoạt."
Địch Nhân Kiệt khế run lên, như ý thức được điều gì, nhìn sang Ôn Nhu, thấy vẻ mặt hắn hết sức bình thản, xem ra biết từ sớm. Hắn từ từ ngồi xuống, cân nhắc rất kỹ mới hỏi:" Hợp tác xã của ngươi thực sự có thể làm được điều ấy à?"
"Có một cơ hội." Vân Sơ không nói nhiều:" Bây giờ còn quá sớm, cây non vẫn cần chúng ta chăm sóc."
Bách ky ti đô thống Triệu Thành bị bại lộ đã hành động rất nhanh, trước khi trời tối đã bắt được Hoàng Đồng về, cùng với cả gia quyến của hắn. Có điều gia quyến không dùng khoái mã đưa tới, do quân binh canh gác, ngồi xe ngựa, đoán chừng trưa mai sẽ tới nơi.
Vân Sơ lần đầu gặp Hoàng Đồng, vẻn vẹn từ hai con mắt lồi ra cùng đôi tay run run của hắn là y đã nhận ra triệu chứng trúng độc kim loại nặng.
Bề ngoài rất giống giáp kháng bệnh, kỳ thực không phải, Vân Sơ sở dĩ có thể khẳng định vì còn cách tên này hai mét đã ngửi thấy mùi hôi miệng của hắn. Lúc này cậy miệng hắn ra sẽ nhìn thấy lở loét nghiêm trọng.
Vân Sơ trước khi làm chủ niệm khu phố từng có thời gian phụ trách tiếp nhận đơn xin bảo hiểm tai nạn lao động, nên y có kiến thức ở mặt những căn bệnh nghề nghiệp.
Đối với một người mở miệng ra là có thể làm ô nhiễm cả lều, Vân Sơ không hứng thú nói chuyện với hắn, phất tay bảo Triệu Thành đưa hắn đi.
Dù có là chuyện gì đi chăng nữa thì thực ra chẳng liên quan gì tới Hoàng Đồng, hắn vô tội.
Triệu Thành mang Hoàng Đồng đi rồi nhanh chóng quay về, không nói gì cả, chỉ xoa xoa tay vào nhau không ngừng cười nịnh với Vân Sơ.
Phải thôi, đang làm quân tư mã trong doanh, đột nhiên bị chủ soái gọi vào lền chỉ thẳng mặt mắng là mật điệp, đây đúng là sự thất bại lớn.
Mật điệp quan trọng ở chỗ người ta không biết thân phận của ngươi, công tác chủ yếu của mật điệp kiêm quân tư mã là giám thị chủ soái, giờ chủ soái biết rồi còn giám cái rắm. Giờ hắn chỉ mong Vân Sơ che giấu giúp, làm bộ không biết gì cả.
Vân Sơ nghiêm túc nói:" Tiếp tục làm cho tốt việc của ngươi đi, trước kia làm thế nào thì sau này cứ làm thế. Ngươi là mật điệp của bách ky ti, là một phần của pháp độ triều đình, làm mật điệp tới mức bị người ta nhìn thấu, có mất mặt không?” Triệu Thành nói nhỏ:" Mạt tướng lần này bắt người dùng danh nghĩa quân tư mã, xin tướng quân thứ thôi."
"Đành vậy, chuyện đã tới mức này rồi thì cứ thế đi, ngươi lấy danh nghĩa của ta, đem cả nhà Hoàng Đồng tới đại doanh trung quân ở Biện Châu đi. Đừng để người ta biết."
Triệu Thành như được đại xá, liên tục đảm bảo sẽ đưa nhà Hoàng Đồng tới nơi an toàn.
Chuyện Hoàng Đồng coi như tạm kết thúc, tâm tình ba người Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu chẳng tốt.
Hoàng đế sau mấy năm bỏ bê triều chính đã lấy lại hùng phong, muốn đánh một trận diệt trừ ẩn họa lớn nhất của Đại Đường từ khi lập quốc. Không ngờ ở mặt cao tầng, hoàng đế tính toán rất tốt, tuy thủ đoạn tàn khốc một chút, nhưng nói chung là lợi vẫn nhiều hơn hại.
Nhưn ở phần hạ tầng, tức phương diện chấp hành, khai cuộc tệ hại hết mức, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vân Sơ. Theo như lời Ôn Nhu nói, Yển Sư là nơi đầu tiên hoàng đế khai đao, đáng nhẽ ra để có khởi đầu tốt, trạm đầu tiên dù để trọng thân như Lý Kính Huyền ở lại Yển Sư hai năm cũng không phải quá. Ai ngờ, khắp triều toàn sói hổ, lại đi phái một con lợn tới. .......
Khi Lý Hoằng đứng dậy được cung nhân giúp rứa ráy thì thái tử phi Bùi Uyển Oánh mềm nhữn như bún nằm trên giường, cố gắng trở mình, ôm chăn nhìn tấm lưng rộng, cặp mông rắn chắc của Lý Hoằng, cúi đầu cắn chăn, phát ra tiếng rên khẽ.
Lý Hoằng quay đầu lại nói:" Chuyện nam nữ chỉ có thế, đừng chìm đắm trong đó."
Bùi Uyển Oánh nói:" Thần thiếp thấy oan khuất cho thái tử, một thân bản lĩnh chỉ có thể thi triển trên mình thiếp."
Lý Hoằng nhanh chóng mặc áo trong xong, che đi thân thể hùng tráng bình đạm nói:" Nếu nàng muốn ngồi vững ở vị trí thái tử phi thì mau chóng có thai đi. Nếu cô lưu tình khắp nơi, đó mới là lúc khổ ải của nàng."
"Nữ tử Đông cung mỗi người một vẻ ..." "Một đám phấn son tâm thường thôi." Lý Hoằng cắt lời sỉ bước khỏi tẩm cung:
Bùi Uyển Oánh buông chăn ra, để ma ma gả kèm giúp nàng làm sạch.
Ma ma thấy Bùi Uyển Oánh bộ dạng không cam lòng thì nói nhỏ:" Tiểu nương tử đáng lẽ không nên nhắc tới nữ nhân khác, người muốn dùng những nữ nhân đó khiến thái tử quên nữ vương Tây Vực sao?"
Bùi Uyển Oánh hậm hực:" Nữ nhân đó ở xa vạn dặm mà vẫn giữ chặt tim thái tử."
Ma ma nghiêm túc khuyên:" Tiểu nương tử, thái tử bây giờ tốt lắm rồi, không có gì để chê trách, cũng không muốn tìm nữ nhân khác, muốn cùng tiểu nương tử sinh ra trưởng tử, tiểu nương tử nên thấy hài lòng."
"Nữ vương Tây Vực sinh ra nữ hài chính là cơ hội cho tiểu nương tử, nếu không nắm bắt được thì đó là lỗi của của tiểu nương tử, không trách được bất kỳ ai nữa."