Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1169 - Q5 - Chương 186: Đâm Lao Phải Theo Lao.

Q5 - Chương 186: Đâm lao phải theo lao. Q5 - Chương 186: Đâm lao phải theo lao.Q5 - Chương 186: Đâm lao phải theo lao.

Lý Kính Huyền đã chuẩn bị trước câu trả lời, chẳng qua là phải dùng sớm hơn dự liệu của ông ta mấy tháng mà thôi:"Bệ hạ có điều không biết, Hoàng Đồng tới huyện Yển Sư không phải là để khai khoáng, mà mang theo mười mấy rương lớn, thần hỏi dùng làm gì, không ngờ hắn nói là để đựng tiền."

"Bao năm qua thần thấy vô số quan tham cũng đã xử lý vô số quan tham, loại to gan lớn mật, gan lớn chùm trời như Hoàng Đồng thì thần mới thấy lần đầu."

Lý Trị mở to mắt như không tin nổi:" Thật sao?"

Lý Kính Huyền chắp tay:" Gia quyến của Hoàng Đồng sắp tới rồi, bệ hạ chỉ cần phái người đi hỏi là biết ạ."

Thụy Xuân nhận được hiệu lệnh của hoàng đế, tức thì đi ngay.

Lý Tính Huyền do dự một lúc nói tiếp:" Bệ hạ từ năm thứ tư bắt đầu tích góp nhân tài, thân cho rằng đám người này nhận ân sủng quá mức, khả năng được chiều sinh hư rồi, cần tính kế lâu dài."

Lý Trì lạnh lùng nói:" Các ngươi hiểu rõ chuyện của trẫm quá nhỉ?"

Lý Kính Huyền thở dài:" Bẩm bệ hạ, một sĩ tử từ người đọc sách trở thành quan viên, đó không phải biến đổi tự nhiên, muốn đem tài học trong bụng thành tài năng trị quốc mà bệ hạ cần, phải trải qua thời gian rèn luyện dài."

"Triều ta từ khi mở khoa khảo tuyển hiền tài, vì sao chọn đại bộ phận là con cháu nhà huân quý, điều này có lý do, những người này từ nhỏ được phụ huynh trong nhà làm quan cảm nhiễm, về cơ bản đã biết làm quan thế nào rồi."

"Con cháu hàn môn thì khác, tất cả nhận thức của họ tới từ sách, thậm chí là từ lời kể dân gian, dẫn tới sai lệch lớn. Chỉ một số rất ít con cháu hàn môn suy nghĩ làm quan để một lòng báo đáp đất nước, những ngươi này sau khi trải qua mài rũa, có thể phân ưu với bệ hạ, giải nạn cho bách tính."

"Nhưng phần đông con cháu hàn môn phấn đấu đọc sách là vi vài lượng bạc vụn, để phát gia làm giàu. Thần cho rằng bệ hạ phân rõ hai loại người này, mới có thể tùy tài mà dùng."

Lý Trị hỏi:" Người đầu tiên có ai?"

Lý Kính Huyên cắn răng nói:" Lưu Nhân Quỹ ạ."

Lý Trị cười to:" Thú vị đấy, đúng là tiến cứ không tránh kẻ thù. Vậy thì ai thích hợp làm huyện lệnh Yển Sư?"

"Khuyển tử tả vũ lâm lang Lý Tư Xung rất thích hợp."

"Giờ thì thành tiến cứ không tránh người thân rồi à?"

Lý Kính Huyền ngẩng đầu lên, thần thái thiết diện vô tư chắp tay:" Bệ hạ, nếu người khác làm huyện lệnh Yển Sư, dù là ai thì thân cũng không yên tâm được. Yển sư là trọng địa mở đầu đông tuần của bệ hạ, không thể có bất kỳ sai sót nào. Đáng lẽ ra nhân tuyển tốt nhất phải là thần, đáng tiếc thần phải phụng sự bên bệ hạ, không thể tự mình quản lý Yển Sư. Vì thế thân đề cử khuyển tử là có ba lý do."

"Thứ nhất Lý Tư Xung tính tình vững vàng, điềm đạm, xưa nay làm việc theo đuổi ổn định. Yển Sư sau đại biến cần nhất là ổn định, chứ không phải là biến động nữa."

"Thứ hai, Yển Sư sau đại biến chưa yên, nếu phái một quan văn làm huyện lệnh, một khi có biến sẽ không ứng phó được. Lý Tư Xung vốn nhậm võ chức, lúc cần cầm đao dẹp loạn không thành vấn đề."

"Thứ ba, bệ hạ từ khi đông tuần tới nay luôn nghĩ cách mượn uy đông tuần làm thêm nhiều việc có lợi, khi thần đang nghĩ mãi không ra ý định của bệ hạ, an bài của bệ hạ ở Yển Sư làm thần bừng tỉnh. Vi thần không ngừng viết thư chỉ bảo khuyển tử, nó nhất định không làm bệ hạ thất vọng."

"Thần nguyện đảm bảo cho Lý Tư Xung, nếu hắn trong thời gian tại nhiệm có tội, thân gánh chịu."

Giọng Lý Kính Huyền vang vang trong đại điện làm Lý Trị nheo mắt suy nghĩ:" Khanh đã giết Hoàng Đồng, nhi tử khanh phải bù vào, nhi tử khanh không đủ thì khanh bù vào. Trãm cần một huyện Yển Sư bừng bừng sức sống, để thiên hạ noi gương, không phải một nơi tăm tối trì trệ. Lòng khanh tự biết." Lý Kính Huyền thầm thở phào, xoay chuyển được tình thế bất lợi rồi, ông ta không vội nữa:" Kết quả điều tra còn chưa có, bệ hạ đã tin lời thần như thế, thần lấy làm sợ hãi.

Lý Trị mặt mày khó coi:" Vân Sơ nói Hoàng Đồng ngu xuẩn không thể dùng, Ôn Nhu bất chấp vô lễ gọi thẳng hắn là con lợn, khanh nói tâm tư Hoàng Đồng không nằm ở quản lý Yển Sư."

"Trâm không tin sao được."

"Đi đi, đưa nhi tử khanh xem, một canh giờ nữa hắn sẽ nhận chỉ, tới Yển Sư nhậm chức."

Lý Kính Huyền quỳ rạp xuống đất, chuyện đã thành nhưng tâm tình nặng nề ông ta không nói những lời nịnh nọt nữa, Lý Tư Xung có thể vực dậy huyện Yển Sư hay không, ông ta không đủ lòng tin. Trước sự kiện Hoàng Đồng, nếu con ông ta làm không tốt, ông ta đỡ được phần nào, bây giờ ông ta giết Hoàng Đồng, con ông ta mà không thể đưa huyện Yển Sư tiến thêm một bước, cha con họ đều khó thoát tội.

Lý Trị rốt cuộc không truy cứu chuyện Lý Kính Huyền giết người ở ngoài hành cung.

Không phải hắn tin lý do Lý Kính Huyền nói, mà hắn đã nhìn ra được tâm tư của ông ta, hắn không sợ thần tử có dã tâm, mà sợ loại vô dục vô cầu như Vân Sơ.

Thần tử có dã tâm, hắn có thể dùng dã tâm khống chế cả đời, còn chút toan tính nhỏ thì không ảnh hưởng gì.

Vốn từ khi phụ hoàng, mẫu hậu qua đời hắn chẳng tin tưởng ai rồi.

Chập tối Thụy Xuân trở về.

Lý Trị và gấu lớn đợi trong đại điện rất lâu, trong thời gian đó, hắn từ chối thái tử cầu kiến, từ chối cơm tối hoàng hậu đưa tới. Một mình bi thương hoài niệm phụ hoàng, mẫu hậu cùng với Tiểu Hủy Tử mất quá sớm.

Cung nhân đốt nến, đế vương Lý Trị quay lại, thoát khỏi bi thương, ánh nến chiếu lên mặt hắn, không vui không buồn trơ trơ như gỗ đá.

Thụy Xuân biết hoàng đế quan tâm nhất chuyện gì, vừa vào điện đã bẩm báo: "Bệ hạ, Hoàng đồng chắc chắn là một kẻ ngốc."

"Ừm, điều này trẫm biết, Vân Sơ làm sao phán đoán hắn là kẻ ngốc."

"Vân Sơ chỉ nhìn Hoàng Đồng đúng một cái, không nói câu nào. Nhưng vì Hoàng Đồng mà Vân Sơ tới Trịnh Châu gặp Lý Nghĩa Phù, Lý Nghĩa Phù mới đầu không nói nhận hối lộ của Hoàng Đồng, sau bị Chu Hưng dùng hình mới khai đã nhận hối lộ phá cách chọn Hoàng Đồng làm tiến sĩ"

Vừa nghe tới Vân Sơ tìm Lý Nghĩa Phù vì chuyện Hoàng Đồng, Lý Trị liền nghĩ tới chuyện không hay ho gì kia: "Trừ điều đó ra Lý Nghĩa Phù có nói gì nữa không?"
Bình Luận (0)
Comment