Q5 - Chương 187: Trên cao nhìn chẳng thấy.
Q5 - Chương 187: Trên cao nhìn chẳng thấy.Q5 - Chương 187: Trên cao nhìn chẳng thấy.
"Bẩm bệ hạ, chỗ Chu Hưng có văn thư thẩm vấn tỉ mỉ, trừ chuyện nay ra thì không còn gì nữa." Thụy Xuân trình bản tấu lên, đó là văn thư ghi lại lời khai của Lý Nghĩa Phù:
Lý trị xem qua một lượt, trên đó đúng là chỉ nói Lý Nghĩa Phù khai nhận đã nhận hối lộ rất nhiều tiên, sau đó thông đồng với quan viên khác, nhờ người làm hộ bài thi cho Hoàng Đồng, giúp hắn đỗ tiễn sĩ, không nói tới việc khác. Hắn hài lòng gật gù:" Lý Nghĩa Phù tạm thời còn chưa thể chết, cắt lưỡi, phế tứ chi, giữ lại mạng là được."
"Còn tra ra gì nữa không? Những ai biết chuyện về Hoàng Đồng rồi?"
Thụy Xuân khom người đáp:" Hiện thái tử chưa biết gì, nhưng Ung vương thì từng gặp tán thiện La Nguyên Hoằng vài lần, mà Hoàng Đồng do La Nguyên Hoằng tiến cử cho bệ hạ ạ."
"Hỏi tội La Nguyên Hoằng."
"La Nguyên Hoằng sau khi nghe nói Lý thị lang chém Hoàng Đồng là lập tức uống thuốc độc tự sát."
Lý Trị chép miệng:" Ngươi xem, ai nói Hoàng Đồng ngu xuẩn chứ, chẳng phải là hữu dụng đấy sao?"
Thụy Xuân không hiểu hoàng đế ám chỉ cái gì, lại nghe hoàng đế nói:" Thời gian qua thái tử cả công báo, tấu sớ đều không quan tâm nữ, giành thoi gian cho thái tử phi, ân ái triền miên. Thằng bé Lý Hiền đó sao không biết tị hiềm?"
"Ngay cả La Nguyên Hoằng là người của thái tử mà cũng dám đụng vào, hắn ngứa da rồi hay sao?
"Bảo với hoàng hậu, phải quản giáo Lý Hiền nghiêm khắc chút."
Thụy Xuân do dự một chút nói thêm:" Ung vương Hiền ở Biện Châu ngày ngày tiếp đãi hương thân, sĩ tử, hào thương."
Lý Trị lẩm bẩm:" Đám thái phó tân khách bên cạnh hắn làm cái gì thế? Không nhìn ra cái gì à?”
"Bệ hạ, nay Ung vương chỉ thân cận một mình Hạ Lan Mẫn Chi."
Lý Trị suy nghĩ một lúc rồi phất tay cho Thụy Xuân lui, dẫn con gấu lớn ra cửa sổ đấm cửa sổ:" Ngươi cứ làm thế thì sao mà sống được, mẫu thân ngươi trước khi chét không quên được ngươi ... Chẳng lẽ đúng như hoàng hậu nói, rồng với phượng hoàng mới sinh ra long chủng, rồng với gà chỉ sinh ra..."
Chuyện của Lý Hiền làm Lý Trị lại tái phát cơn đau đầu.
Đây là chuyện rất phiền toái.
Nghe nói Tôn thân tiên cắt dái tay lấy hai chén máu, cơn đau mới dịu đôi chút, nhưng huyết quản ở huyệt thái dương của hắn vẫn cứ đập thình tịch. Tôn thần tiên muốn lấy thêm màu thừa từ đầu hoàng đế, hoàng hậu không cho.
Hoàng hậu cho rằng máu của hoàng đế quý giá, lấy nhiều sẽ ảnh hưởng tới thân thể ... Dù Tôn thân tiên nói cơ thể con người có công năng tự tạo máu, nửa tháng sau sẽ khôi phục như thường, thậm chí còn khỏe khoán hơn. Hoàng hậu vẫn cố chấp nói tỉnh huyết do cho mẹ ban cho không được tuy tiện phí phạm. Tuy không nói Tôn thần tiên lòng dạ bất chính, nhưng hàm ý như thế.
Tôn thần tiên nổi giận ngay trong đêm dẫn sáu dược đồng về Trường An, lúc đi qua Trịnh Châu bị Vân Sơ ngăn lại, nói ngon nói ngọt mãi mới chịu ở lại trong quân Vân Sơ, tiếp tục tới Thái Sơn.
"Hoàng hậu có nghi vấn với thuật trích máu, lão đạo không tới mức đi so đo với một nữ nhân, nhưng bản thân hoàng đế rất tỉnh táo, chỉ biết nằm trên giường rên hừ hừ, không nói một lời, rõ ràng là không tin lão đạo. Nếu đã không tin y thuật, con người của lão đạo, vì sao còn cần lão đạo chữa bệnh."
Lão thần tiên sớm luyện được trái tim bình thản đối diện sự đời, nhưng lần này lại có vẻ lửa giận mãi không nguôi, làm Ôn Nhu và Vân Sơ ngạc nhiên.
Nói một tràng dài, lửa giận có vẻ đã vơi bớt, lão thân tiên mới thở dài:" Nói cho cùng là do y thuật của lão đạo nông cạn, biết bệnh mà không có thuốc chữa, hổ thẹn."
Thì ra là lão thần tiên tự giận bản thân. Có điều Vân Sơ thấy lão thần tiên tránh xa đôi phu phụ đó ra cũng tốt, hai người đó bản thân toàn dùng thủ đoạn bất chính, cho nên nghi ngờ người khác cũng là chuyện hiển nhiên.
Lão thần tiên tới quân doanh cho đơn giản, thanh tịnh.
Nơi này không bị ác đồ làm loạn như Yển Sư, cũng không khiến toàn thành nơm nớp lo sợ như khốc lại ở Trịnh Châu.
Lý Nghĩa Phù lúc này như con chó điên, cắn lung tung khắp nơi đã đáng sợ rồi, một tên khốc lại không hỏi nguyên cớ, chỉ nhìn tội mà xử còn khó chống đỡ hơn hổ đói.
Vốn vụ án xem khí vận, giờ biến thành mưu phản, rồi từ vụ án mưu phản kéo ra chuyện nhà giàu hiếp đáp hương thôn. Vụ án của một người thành án cả nhà, cả nhà kéo theo cả tộc, cuối cùng thành vụ án toàn bộ người giàu Trịnh Châu.
Có một số bách tính bất bình thay cho người giàu có bị bức hại, đến khi nghe nói ruộng đất người giàu có sẽ chia cho bọn họ. Thế là người giàu ở Trịnh Châu có tội thành chuyện chắc chắn, không ai thấy oan.
Đám người có tiền tất nhiên không ngồi im chờ chết, nhưng Trịnh Châu khác Yển Sư ở chỗ, đại quân của Vân Sơ đóng ngoài thành, đám nhà giàu chẳng có chút sức phản kháng nào.
Ở Đại Đường, tài sản quan trọng nhất một gia đình là đất đai và nhà cửa.
Đàm người giàu mất đi nhà cửa đất đai là mất chín thành tài phú.
Quan gia giết người rốt cuộc phải có hạn, trừ kẻ tội đại ác bị xử quyết, còn lại là đi đày, đem bán, chuyện ở Trịnh Châu cơ bản cũng kết thúc.
Bách tính bản địa Trịnh Châu võ tay ăn mừng, trên đường người đeo hình cụ đi đầy nối liên không dứt, những người trước kia khiến người ta chỉ có thể ngước mắt nhìn, nay cúi gằm mặt xuống, thất hồn lạc phách, thi thoảng lại có tiếng trẻ con không biết gì khóc toáng lên, hay người già quỳ gục xuống đất gào lên trong bất lực, có người không chịu nổi tủi nhục cố tình gây chuyện để nha dịch áp giải chém chết, tiếng kêu khóc kéo dài tới tận cổng thành.
Cảnh tượng đó khiến mùa đông thêm tang tóc. Người xem náo nhiệt rất nhiều, ai nấy ánh mắt phức tạp, đợi đội ngũ đi đầy dài dằng dặc đi xa rồi, bọn họ liền trở nên cao hứng, bắt đầu bàn tán với nhau liệu được chia bao nhiêu đất, người khao khát được chuyển vào ở trong hào trạch kia.
Tôn thần tiên cùng với Vân Sơ ăn mặc như người bình thường, chắp tay sau lưng nhìn đoán người đi đầy, chứng kiến muôn mặt thế thái nhân tình, hai người chẳng nói mấy, dù thi thoảng nói vài câu cũng chẳng đúng với lòng.
" Năm xưa Tần Hoàng di dời nhà giàu sáu nước vào Quan Trung, Hán cao tổ Lưu Bang cũng làm thế, theo lý mà nói thì người có tiền rất quý giá, sao tới chỗ bệ hạ lại khác?" Tôn thần tiên hỏi:
Vân Sơ đáp:" Từ thời Tần Hoàng tới nay, chính sách thân mạnh cành yếu là lựa chọn ít ỏi của triều đình, để tạo ra một quan Trung cường đại phù hợp với lợi ích của Đại Thần, Đại Hán."
"Nay bệ hạ muốn thực sự thông nhất thiên hạ, cho nên mới dùng chính sách đoạt tiên nhà giàu, mua lòng người nghèo."
"Bệ hạ ở trên cao, không nhìn thấy khổ nạn những người bị đi đầy, hoặc là bệ hạ biết hết, nhưng mà thấy đây là chuyện tất yếu, chút tổn thất này bệ hạ có thể gánh được."
Tôn Tư Mạc thở dài:" Quốc gia quá mạnh, bách tính quá yếu, đây là lúc đại trượng phu nên đứng ra hộ lệ."
Vân Sơ lắc đầu:" Đệ tử không muốn gánh lấy chuyện này."
Tôn Tư Mạc vẫn nói:" Rồi sẽ có đại trượng phu xuất hiện, thai đạo rất công bằng, bất kẻ sự cường đại nào cũng sẽ không duy trì lâu, bất kể sự yếu ớt nào cũng thế. Nếu không từ thời viễn cổ, hổ đã ăn hết con người rồi."
Vân Sơ cảm giác lão thần tiên biết chuyện gì đó, nhưng lão thần tiên không chủ động nói ra, y cũng không hỏi, Vân Sơ không muốn lão thần tiên bận lòng vì mấy chuyện này.