Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1171 - Q5 - Chương 188: Số Tiền Bỏng Tay.

Q5 - Chương 188: Số tiền bỏng tay. Q5 - Chương 188: Số tiền bỏng tay.Q5 - Chương 188: Số tiền bỏng tay.

Tôn thần tiên ở đâu, Lão Hà ắt theo tới đó, ở bên hoàng đế, hoàng hậu mà không có Tôn thần tiên, mỗi lần bị gọi đi khám bệnh là ông ta tổn thọ vài năm.

Lão Hà còn mang tới một tin tức:" Huyên Trang đại sư đã tới Biện Châu, khi ta về thì ông ấy đang giảng kinh cho hoàng đế hoàng hậu, giảng giải A Nam Hàm Kinh mà ông ấy mới dịch."

"Ta có nghe một đoạn, thấy nội dung quan trọng ở trong đó là sinh tử, luân hồi, thiện ác báo ứng. Nhưng ta thấy Huyền Trang đại sư tốn công rồi, A Nan Hàm Kinh có hay tới mấy thì cũng không làm lay chuyển được trái tim sắt đá của bệ hạ, hoàng hậu đâu."

Ý chí Lý Trị và Vũ Mị kiên quyết tới đâu, Vân Sơ hiểu được một chút, cho dù là bọn họ làm sai thì họ làm tới cùng rồi mới tính toán được mất không có chuyện bỏ dở giữa chừng.

"Chùa Thiếu Lâm quyên ra tám nghìn mẫu đất, giao năm nghìn mẫu cho tín chúng canh tác, chùa chỉ để lại chưa tới sáu nghìn mẫu. Không chỉ như thế, riêng hương tích trù đã cho an Định công chúa vay hai vạn quan không lãi."

"Ta tới bắt mạch cho thái tử phi, thái tử có nói với ta, thời gian này hắn trừ sinh con ra sẽ không làm gì hết, nếu tới Thái Sơn mà thái tử phi có thể mang thai thì là thời cơ tốt."

Nghe vậy Vân Sơ được an ủi rất nhiều, ít nhất thì Lý Hoằng nghe lọt tai lời khuyên của y, không nhảy vào vũng bùn này. Có lẽ nhiều người nhìn vào sẽ thấy đây là cơ hội tốt, nhưng thời điểm này ai nhảy nhót càng tợn thì chết càng nhanh.

Cho hắn ít thạch hoa quả mà hắn thích ăn nhất coi như thưởng đi.

Tất cả mọi việc gộp lại làm Vân Sơ rất khó chịu, lúc mới xuất phát còn muốn nhân cơ hội đông tuần cùng cả nhà thưởng lãm sông núi Đại Đường, giúp mấy đứa bé mở rộng thêm tầm mắt, giờ chẳng còn tâm tư gì với cảnh trí nữa, ngày ngày y phải ở trong quân doanh đề phòng bất trắc. Đây mới chỉ là phía nam Đại Hà mà hoàng đế đã bạo ngược như vậy, không dám tưởng tượng hắn tới Hà Bắc sẽ làm ra chuyện gì.

Đáng sợ nhất là Lý Trị không đánh nhanh thắng nhanh tiến vào Hà Bắc, mà cứ đủng đỉnh làm hết huyện này tới chuyện khác ở Hà Nam.

Tựa hồ như đang đợi chuyện gì đó xảy ra vậy.

Phương trượng chùa Thiếu Lâm là Trí Thâm đại sư đã đứng đợi ngoài cung rất lâu, khi thấy Huyền Trang đại sư đi ra với một nụ cười, liền chắp tay hỏi:" Sư huynh, có kết quả rồi sao?"

Huyền Trang đại sư nói:" Bỏ đi vật ngoại thân, để lại tấm thân hữu dụng."

Trí Thâm đại sư thở dài:" Vậy thì truyền bá Phật pháp sẽ khó khăn. Những hai tám vạn quan, lần này Tung Sơn đã dốc hết tiền của trong túi rồi."

"Không hề gì, còn cơ hội truyền bá Phật pháp vẫn là rẻ"

Hoàng Trang đại sư không nói nhiều hơn, lên xe ngựa của Lý Tư, tới chỗ mấy đứa bé ở.

Còn về phần Trí Thâm đại sư nghĩ gì, ông không quản được, nghĩ thông là còn chút tuệ căn, nghĩ không thông là kiếp số. Người xuất gia vốn phải dũng cảm đối diện với nhân quả, không phải né tránh.

Trong xe ngựa Lý Tư quỳ bên cạnh Huyền Trang đại sư xúc thạch hoa quả cho ông ăn, Vân Cẩn ở sau lưng ra sức bóp vai còn Ôn Hoan và Địch Quang Tự thì mỗi đứa xoa bóp một cái chân.

Không làm thế không được, những hai vạn quan dùng miễn phí ba năm cơ mà.

Lý Tư còn đang mong dựa vào hầu hạ tốt Huyền Trang đại sư, xem xem có thể quịt tiền của đám lừa trọc chùa Thiếu Lâm không?

Huyền Trang đại sư hôm nay giảng kinh cho phu phụ hoàng đế cả ngày, miệng khô cổ khát, ăn hết một bát thạch hoa quả, thư thái dựa vào thành xe. Xe ngựa đi nhấp nhô chòng chành làm ông mơ màng muốn ngủ, đột nhiên hỏi Lý Tư:" Còn 5 vạn quan dư nữa, còn muốn không?" Lý Tư lắc đầu quầy quậy:" Không muốn ạ."

"Không phải công chúa rất cần tiền sao?"

"Hai vạn quan là đủ bọn cháu dùng rồi."

"Không cần thật à? Yên tâm, không lấy lãi của công chúa."

Lý Tư kiên định lắc đầu:" Vậy càng không thể lấy."

"Vì sao?"

"Vì sẽ có rắc rối lớn."

Huyền Trang đại sư xoa đầu Lý Tư than:" Chuyện trẻ con cũng biết mà đại hòa thượng lại không hiểu, lừa trọc, đúng là con lừa trọc."

Thấy Huyền Trang đại sư vừa lẩm bẩm vừa chìm vào giấc ngủ, mấy đứa bé rời xe của Lý Tư, nhảy sang xe của Vân Cẩn bên cạnh.

Ôn Hoan lên tiếng trước tiên:" Ta thấy nên lấy, chúng ta tuổi còn nhỏ, dễ quịt tiền."

Vân Cẩn nghiêm túc lắc đầu:" Nếu chúng ta cần bảy vạn quan, ta xin a nương là được, không cần vì số tiền đó mà biến bản thân thành kẻ vô lại quịt nợ."

Địch Quang Tự ăn hết số thạch hoa quả còn thừa mới nói:" Những 7 vạn quan đấy, làm vô lại cũng đáng."

Lý Tư thì nói:" Ta không lo gánh tiếng vô lại, chỉ lo nhận năm vạn quan tiền này thì sau đó tiếng nói của chúng ta sẽ ảnh hưởng. Giả sử phương thức trả tiền của người ta có biến cố, chúng ta sẽ như con lừa bị người ta dùng số tiền đó xỏ mũi dắt đi."

"Huyền Trang đại sư không có tiền, vậy số tiên này chỉ có thể tới từ chùa Thiếu Lâm. Không phải Huyền Trang đại sư vừa nói Trí Thâm đại sư là con lừa ngốc sao?" Ôn Hoan kéo cổ áo Địch Quang Tự, không cho nó liếm vụn thạch hoa quả trong bát nữa, quá mất mặt:

"Số tiền này chắc là củ khoai nóng nên mới vội đẩy đi, cho nên chúng ta nếu lấy số tiền này, phải tìm ra một cách có thể giúp Trí Thâm đại sư thoát nạn, sau đó lấy tiền của ông ta sẽ không ngại gì nữa." "Vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, những hai tám vạn quan. Làm hòa thượng tử tế thì không làm, kiếm nhiều tiền thế để làm gì?"

Nếu không phải cái giọng non choẹt của Ôn Hoan, ai nghe những lời này có khi còn liên hệ với một người ăn mặc kiểu quản gia, râu dê, mặt nhọn thâm hiểm ấy chứ.

Lý Tư sáng mắt, thấy lời Ôn Nhu rất có lý:" Vậy bây giờ chúng ta phải làm rõ vi sao Huyền Trang đại sư lại nói với chúng ta số tiền 5 vạn đó."

Địch Quang Tự thấy ánh mắt Lý Tư nhìn mình, nó còn đang giận Ôn Hoan vi lấy mất bát thạch hoa quả:" Đưa bát thạch hoa quả buổi tối của ngươi cho ta, ta sẽ đi tìm A Diễm, để hắn nghe ngón tin tức cho chúng ta."

Lý Tư nhìn vẻ mặt khó ưa của Ôn Hoan là biết nó sẽ không chịu hi sinh bát thạch hoa quả của mình cho Địch Quang Tự, rộng rãi phất tay:" Nếu đệ có thể khiến A Diễm nghe ngóng rõ chuyện này, ta sẽ cho đệ phần thạch hoa quả tối nay của ta."

Thạch hoa quả của Vân gia, ngoài thị trường không có, dù đám Lý Tư muốn ăn, cũng bị Ngu Tu Dung hạn chế nghiêm ngặt. Địch Quang Tự không đành lòng:" Tỷ thích ăn thạch hoa quả nhất mà."

Vân Cẩn nói với Lý Tư:" Ta sẽ chia cho tỷ một nửa."

Lý Tư cười ngọt ngào với Vân Cẩn, sau đó giục Địch Quang Tự:" Còn không mau đi đi, lát nữa A Diễm bị a gia hắn bắt đi đọc sách."

Địch Quang Tư nhảy ngay xuống xe, gọi xe ngựa của mình, tới thẳng nơi trú chân của Hồng lư tự.

Ôn Hoan không đánh giá cao lắm:" Dù trên danh nghĩa đám thúc bá của A Diễm quản lý toàn bộ người xuất gia thiên hạ, nhưng chuyện lớn thế này, chưa chắc họ đã biết."

Vân Cẩn nói:" A gia nói, bí mật triều đình đều ở trên văn thư, chỉ cần biết cách tìm có thể tìm ra đáp án..."

Trong khi mấy đứa bé đang bàn bạc tưng bừng truyền cả ra ngoài xe, Huyền Trang đại sư mở mắt ra, ngẩng đàu lên tròi lẩm bẩm:" A di đà phật, lão tăng không làm gì hết."
Bình Luận (0)
Comment