Q5 - Chương 189: Sói mò tới nhà.
Q5 - Chương 189: Sói mò tới nhà.Q5 - Chương 189: Sói mò tới nhà.
Lý Hoằng ngôi ăn thạch hoa quả do Ngu Tu Dung sai người mang tới, đúng là cứu tỉnh của hắn, mấy ngày qua hắn bị nhiệt, thích ăn những thứ mát.
Hứa Kính Tông ngồi đối diện cũng đang múc từng thìa ăn tới say sưa, thứ này trơn trơn mềm mềm, cả người già như ông ta ăn cũng không thành vấn đề.
Ăn hết cả bát rồi, Lý Hoằng đặt bát không xuống, vẫn còn chút thèm thuồng:" Thái phó thấy thứ này ra sao?"
"Nếu làm tốt có thể thành khởi điểm quật khởi của một gia tộc nhỏ."
"Cô cũng nghĩ thế, nhưng sư phụ ta nói, chẳng qua là thứ dỗ miệng trẻ con thôi nên chỉ lưu truyền trong nhà, không đem kinh doanh."
Hứa Kính Tông nghe vậy đặt thìa xuống:" Phủ Vân Sơ hình như có nhiều thứ kỳ lạ."
Lý Hoằng gật đầu:" Hôm nay cô ăn thạch hoa quả mới nhớ ra, từ nhỏ cô tới Vân gia chơi, thấy rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng sư nương chỉ coi như thế bình thường, để cô ăn hoặc chơi. Bây giờ nhớ lại mới nhận ra, không có thứ nào tâm thường hết."
Hứa Kính Tông ồ một tiếng:" Nói vậy hẳn trâu gỗ ngựa máy ở Vân gia cũng bị coi là đồ chơi rồi."
"Thái phó nói đúng đấy, ta còn thấy ở Vân gia một cái ấm lớn, dưới ấm là bếp lửa, đun sôi cái ấm có thể khiến một cái bánh xe quay không ngừng. Sư phụ ta thông qua rất nhiều cơ quan, nối cái bánh xe đó với một cái, máy cuộn sợi, nó có thể làm ra từng cuộn sợi bông."
"Khi đó ta còn trêu sư phụ ta thứ đó nặng nề, quay sợi chẳn nhanh bằng người quay, chẳng được tích sự gì."
Hứa Kính Tông lại cầm bát lên:" Vậy là thái tử bỏ lỡ một học vấn tốt rồi."
Lý Hoằng thở dài:" Tới bây giờ ta mới hiểu, sư phụ thử ta, xem ta có duyên với cái gì, sư phụ thấy ta không có hứng thú, cho nên không dạy."
" Có lẽ ta đã bỏ lỡ rất nhiều học vấn tốt." Hứa Kính Tông chỉ bát thạch hoa quả trong của mình:" Thứ này làm ra sao nhỉ?"
Lý Hoằng nhớ lại:" Dễ lắm, hồi đó ta còn tham ăn, không đợi được chạy xuống bếp giục trù nương Tam Phì làm, nguyên liệu rất đơn giản, quả, bạch lương phấn và đường."
Hứa Kính Tôn nhìn Lý Hoằng:" Bạch lương phấn là cái gì?"
Lý Hoằng há hốc mồm một lúc rồi vỗ đầu:" Mấy thứ đó thường thấy ở Vân gia, nên ta không hỏi."
Hứa Kính Tông thở dài tiếc nuối:" Thái tử lại lãng phi một học vấn có thể khiến gia tộc nhỏ hưng vượng rồi."
Một hai thứ với thân phận thái tử của hắn không là gì, nhưng Lý Hoằng nghĩ tới mình ra ra vào vào Vân thị mười mấy năm, đối diện với vô số bảo bối giá trị vô song mình lại bỏ lỡ, hắn không tha thứ cho mình.
Giờ muộn rồi, hắn đi hỏi sư nương, thế nào cũng bị sư nương mắng, đám tiểu muội giễu cợt, hắn có thể vô lại, nhưng thể diện thái tử, uy nghi thái tử, phải giữ.
Càng nghĩ càng thấy hối hận, Lý Hoằng đứng dậy:" Không được rồi, Bùi thị phải nhanh chóng sinh nhi tử thôi, sau đó gửi cho sư phụ, sư nương nuôi, ta bỏ lỡ rồi, không tin nhi tử ta cũng xui xẻo như vậy."
Đặc trưng lớn nhất của hoàng tộc Lý thị là cao lớn, theo phán đoán của Vân Sơ, Lý Trị ít nhất cũng phải cao tới một mét chín.
Vũ Mị được Lý Trị sủng ái, có lẽ liên quan tới chiêu cao của nàng, bằng mắt Vân Sơ phán đoán, Vũ Mị không dưới một mét bảy lăm.
Hai người này đi trong đám đông cao hơn người thường một khúc, sử sách miêu tả đôi phu phụ này thường nói, có "phong thái tiên nhân”.
Xuân ma ma thường than vãn, đôi khi trâm trên đầu hoàng hậu bị rơi, nàng phải dẫm lên ghế mới có thể gài lại cho hoàng hậu, ai bảo nàng cao một mét rưỡi ... Còn chuyện Vũ Mị cúi đầu à? Chưa bao giờ xảy ra hết, dù là quãng thời gian nàng vào chùa Cảm Nghiệp xuất gia, khi trụ trì cắt tóc cũng phải đứng lên ghế. Lý Hoằng thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ, là người cường tráng nhất trong hoàng tộc, mới mười sáu tuổi đã cao bằng phụ thân, hai tay có sức ngàn cân ... À tất nhiên đó là lời tán dương.
Chỉ cần Lý Hoằng luyện tập cung tiễn, Lý Hiền không dám tới gần, hắn luôn cảm thấy thái tử ca ca như vô tình nhắm vào mình.
Ở chuyện phòng the, Bùi Uyển Oánh vóc người nhỏ bé căn bản không phải đối thủ của Lý Hoằng. Tuy thân thể nữ nhân trong việc nam nữ hoan ái có tính ưu việt rõ rệt, nhưng đối diện với Lý Hoằng từ nhỏ được Vân gia dùng sữa trâu, trứng gà, thịt trâu bồi dưỡng ra, Bùi Uyển Oánh luôn phải đầu hàng trước.
Giai đoạn này Bùi Uyển Oánh thấy mình sống cuộc đời hoang dâm nhất rồi, nhưng nguyệt sự lần nữa tới, nàng vẫn buồn bã.
Chuyện này rõ ràng là lỗi của nàng, Lý Hoằng cùng ả nữ nhân kia lêu lổng vài ngày đã có thai, bọn họ ngày đêm hoan ái, vậy mà trong bụng trừ bát thạch hoa quả do thái tử đưa tới ra thì chẳng còn gì.
Bùi Uyển Oanh thấy mình phải đi tìm lão thần tiên hỏi cách làm sao hoài thai long chủng.
Thời tiết hoàn toàn vào đông, trời lạnh cóng, Lý Hoằng vẫn mình trần, một tay cầm mã sóc múa vù vù trong gió lạnh, mã sóc như con độc long quay cuồng dưới bầu rời âm u. Không lâu sau có tuyết rơi xuống, bông tuyết rơi lên lông ngực vạm vỡ của hắn, chớp mắt hòa với mồ hôi chảy xuống. Cùng với tiếng quát lớn, tua đỏ đầu mã sóc xòe ra như hoa nở, tơ buộc tóc đứt tung, mái tóc dài của hắn xõa xuống lưng, ngực.
Một cánh tay nhỏ bé mịn màng đặt lên cơ bụng mồ hôi đầm đùa của Lý Hoằng, hắn bực mình tóm lấy cổ tay, ném chủ nhân của nó ra xa.
Lý Tư bị ngã nện mông xuống đất, trượt đi một đoạn, nó vừa kêu đau đớn, nắm đấm của Vân Cẩn đã đấm vào bụng Lý Hoằng.
Lý Hoằng đứng đó trơ trơ, mặc cho Vân Cẩn đấm vào bụng như mưa, sau đó tóm cổ tay Vân Cẩn ném đi làm bạn với Lý Tư.
Ôn Hoan và Địch Quang Tự cho tay vào ống tay áo, rên hừ hừ như chó bệnh, không hề có ý định lên giúp. Thế là Lý Hoằng tức mình đá mỗi đứa một cái, tiễn tới ngồi xếp hàng với Lý Tư, Vân Cẩn.
Lý Hoằng toàn thân bốc hơi hầm hập đi tới trước mặt bốn đứa bé, cúi đầu xuống hỏi:" Nghe nói gần đây các ngươi phát tài lớn hả?"
Lý Tư đang xem Vân Cẩn có bị thương hay không, nghe vậy như con mèo bị dẫm phải đuôi, vừa đứng bật dậy thì bị Lý Hoằng ấn xuống.
"Bọn muội có ý tốt tới thăm huynh, huynh còn đánh bọn muội."
Lý Hoằng cười gằn:" Các ngươi đang kiếm tiền tưng bừng, làm gì tốt đẹp tới đến thăm ta, chắc là gặp phải chuyện khó nên đi cầu cứu chứ gì? Tới Biện Châu ba ngày rồi mới tới thăm ta, nhớ thế hả?"
Lý Tư tức giận:" Vốn có chuyện mua bán năm vạn quan muốn thương lượng với huynh, cho huynh ít ích lợi, bây giờ thì hết rồi."
Lý Hoằng nhận lấy áo choàng lông từ hoạn quan kéo bốn đứa bé đang lửa giận bừng bừng lên:” Năm vạn quan mà thôi, có là gì."
Nói xong bợp đầu ba đứa nam hài:" Có giỏi thì đánh ta xem, trợn mắt làm gì?"
Ôn Hoan cắn trả ngay:" Có giỏi đi đánh sư phụ xem, bắt nạt trẻ con giỏi giang gì?"
"Ai con bốn đứa các ngươi là trẻ con là tổ tiên vô đức, các ngươi cắn người ta còn tàn nhẫn hơn sói, hôm nay sói tới nhà, làm gì có chuyện tốt."
Lý Hoằng nói xong đội mũ chùm lên, xoay người bỏ đi, bốn đứa bé cẩn thận bám theo, thi thoảng lại thì thầm bàn kế, xem ra chưa bỏ cuộc.