Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1173 - Q5 - Chương 190: Số Tiên Không Ai Đụng Vào Được.

Q5 - Chương 190: Số tiên không ai đụng vào được. Q5 - Chương 190: Số tiên không ai đụng vào được.Q5 - Chương 190: Số tiên không ai đụng vào được.

Đợi Lý Hoằng rửa ráy xong về phòng thì thanh niên dữ dằn không thấy nữa, thay vào đó là người văn nhã, thần thái có chút uể oải.

Bốn đứa bé bê bốn bát thạch hoa quả ăn tưng bừng, Lý Tư ăn xong trước tiên, ném bát lên bàn:" Mẹ thiên vị, ở chỗ huynh có thể ăn thạch hoa quả thoải mái, bọn muội có hạn."

Lý Hoằng nói thẳng:" Không cần vòng vo, nói thứ hữu dụng đi."

Lý Tư sán tới bên Lý Hoằng, giọng thần bí:" Có một đám lừa trọc, trong tay có rất nhiều tiền."

Lý Hoằng liếc xéo Lý Tư:" Nếu muội dám nói hai chữ này trước mặt Huyền Trang đại sư, xem ta xử lý muội ra sao?"

Lý Tư khinh thường:" Hai chữ lừa trọc còn là do Huyền Trang đại sư nói ra, đại sư còn nói, bình sinh ghét nhất lừa trọc."

Lý Hoằng nhớ tới những thay đổi của Huyền Trang đại sư trong hai năm qua mà thở dài, vốn là một vị cao tăng trang nghiêm, nay biến hóa nhanh chóng thành trẻ con, hắn cũng không biết là tốt hay xấu.

"Nói đi, tiền của hòa thượng làm sao?"

"Phụ hoàng, mẫu hậu bức bách hòa thượng chùa Thiếu Lâm bỏ tiền..."

"Câm mồm, phụ hoàng, mẫu hậu từ khi nào phải đòi tiên hòa thượng, triều đình thiếu tiền lắm sao?"

Lý Tư bĩu môi:" Dù sao thì đại hòa thượng của chùa thiếu lâm chuẩn bị bỏ khoản tiền lớn chẩn tế bách tính, chỉ là không biết phải dùng ra sao, không thể nào cứ thấy bách tính là phát tiền được."

Lý Hoằng cười nhạt:" Lý Nghĩa Phù đã khai, năm xưa Biện Cơ hòa thượng cùng Cao Dương công chúa tư thông, dính dáng tới tội mưu phản. Cao Dương công chúa và đám đồng bọn đã bị giết, chỉ có chùa Thiếu Lâm dính dáng là thoát khỏi lưới pháp luật." Lý Tư không còn đứa bé ngốc năm xưa bảo gì cũng nghe nữa, từ khi tự gánh vác chuyện kinh doanh, tiếp xúc đủ kiểu người, khác xưa lắm rồi:" Biện Cơ hòa thượng là đại đệ tử của Huyền Trang đại sư, chẳng dính dáng gì tới chùa Thiếu Lâm. Cố tình kiếm cớ kéo họ vào, còn nói là không phải bức bách ..."

Lý Hoằng bịt ngay miệng Lý Tư lại, cứ để nó luôn mồm nói phụ hoàng mẫu hậu tống tiền người ta, bị đàn hặc tội bất hiếu không phải đùa đâu, đành nói:" Chùa Thiếu Lâm có 800 tăng binh, trong đó 50 người được mặc giáp, vậy là quá đáng rồi. Nếu bọn họ không mau chóng xua tan nghi ngờ của phụ hoàng mẫu hậu thì Tiết Nhân Quý sẽ dẫn quân lên chùa Thiếu Lâm nói chuyện bằng cách khác đấy."

"Nên ai nhận tiền của hòa thượng bây giờ sẽ chọc giận phụ hoàng mẫu hậu, số tiền này trừ phụ hoàng mẫu hậu ra thì không ai đụng được vào đâu."

Lý Tư gật đầu:" Muội biết!"

Lý Hoằng ngồi thẳng lên:" Biết? Biết mà còn làm chuyện ăn trong rào ngoài vậy à?"

"Huyền Trang đại sư giúp muội nhiều lần, muội giúp một lần có sao? Nếu không phải đám hòa thượng Thiếu Lâm quá ngốc, Huyền Trang đại sư sao tìm tới muội."

"Được rồi, nói đi, muội định làm gì?" Lý Hoằng thở dài:

Lý Tư thì thầm:" Số tiên này bất kể vào tay phụ hoàng hay mẫu hậu thì cũng phải tiêu đúng không, tốt nhất là tiêu cho bách tính Trịnh Châu đi..."

Khi thái tử và bốn đứa bé ở trong phòng ăn thạch hoa quả, Lý Hiền lòng tràn tê tự tin du thuyết phụ hoàng, mẫu hậu, hi vọng bọn họ có thể mang lòng từ bi giáo hóa thiên hạ , an định lòng người, đối với tông giáo, không nen hạn chế.

"... Lão Tử, diệc Khổng thị chi di lưu dã, hạ đắc dĩ tương kháng, hựu huống Dương Mặc Thân Hàn, hình danh túng hoành chi thuyết, kỳ điệt tương tí hủy, để ngộ nhi bất hợp giả, khả thắng ngôn da? Nhiên giai hữu dĩ tả thế. Thái sử công một, kỳ hậu hữu thích thị, cố học giả chi sở dĩ quái hãi suyễn nghịch, kỳ vưu giả dã..."

Lý Trị và Vũ Mi ngồi trên giường gấm, nghe những lời tiến ngôn toàn chỉ hồ giả dã của Lý Hiền, hồi lâu sau Lý Trị mới nói:" Con cứ về đi, trãm tự có quyết định."

Lý Hiền thấy phụ hoàng mặt mày hiền từ, cho rằng mình khuyên can đã có hiệu quả, liền dương dương đắc ý rời đi.

Lý Trị nhìn Vũ Mị:" Vừa rồi nàng có hiểu nó nói cái gì không?”

Vũ Mị cười:" Không khó, Ung vương rất có kiến giải, hắn cho rằng Khổng Tử, Lão Tử cùng với Dương Mặc Thân Hàn ( Dương Chu - Mặc Tử - Thân Bất Hại - Hàn Phi), đều bổ trợ cho nhau, không hề mâu thuẫn, sự khác biệt chỉ trong mắt từng người. Phật giáo cũng tương tự, Phật giáo không đi ngược với Nho gia, dạy người ta hướng thiện, tương thương với hiếu nghĩa của Nho gia. Cho nên bệ hạ không nên đánh đồng Phật môn với tất cả tông giáo thiên hạ, phải phân biệt đối xử, ví như tạo điều kiện thuận lợi cho Phật môn..."

Lý Trị than:" Nàng nói xem nó không hiểu đại nghĩa trong việc trẫm làm à?"

Vũ Mị trả lời hời hợt:" Đại khái là biết, dù sao chỉ cần không quá ngốc thì từ Yển Sư tới Trịnh Châu cũng phải nhìn ra, bệ hạ làm thế là muốn Lý thị độc tôn thiên hạ đời đời."

"Trẫm cho rằng hắn không biết cơ."

"Chẳng qua là tiền tài làm mờ mắt thôi."

"Hoặc có lẽ là bị tiểu nhân xúi bẩy." Lý Trị vẫn muốn bênh vực Lý Hiền:

Vũ Mi lắc đầu:" Trương Đại An, Lưu Nạp Ngôn, Cách Hi Nguyên, Hứa Thúc Nha, Thành Huyền Nhất đều là anh tài một đời, có vài người, tới thái tử cũng không mời được. Có lẽ có tiểu nhân giật dây, song bao nhiêu anh tài như vậy hắn không nghe mà đi nghe lời tiểu nhân, chẳng qua là vì bản thân hắn muốn thế."

Lý Trị đứng bật dậy:" Chẳng lẽ nàng nhất định ép ta xử phạt đứa bé không mẹ đó à?"

Vũ Mi cũng đứng lên, không hề yếu thế:" Trừ phi bệ hạ từ bỏ bức bách Phật môn, như Ung vương nói, giáo nghĩa Phật môn dạy người hướng thiện, không hề có ác ý với Đại Đường."

Lý Trị trán nổi gân xanh, chỉ Vũ Mịi:" Nàng không đồng ý xử trí Phật môn chứ gì?"

"Nay Ung vương Hiền không đồng ý, còn lôi kéo không ít thần tử dâng tấu theo, hi vọng bệ hạ nể tình Phật môn đã cúi đầu khuất phục, xin cho họ một con đường sống." Vũ Mị thi lễ:

Lý Trị thấy một cơn đau buốt lên tới đỉnh đầu, biết là do mình kích động mà ra, liền ngồi xuống:" Chúng ta mới là người một nhà, không phải Phật môn."

"Tất nhiên là thế, nếu Ung vương không nói những lời như vậy, thần thiếp cũng sẽ không nói gì, bất kể bệ hạ làm gì, thiếp cũng phu xướng phụ tùy. Nếu nhi tử của bệ hạ đã nói, thật thiếp cũng có thể nói."

Lý Trị nghĩ một lúc rồi nói:" Việc của Chu Hưng làm ở Trịnh Châu đã xong, hắn có thể về."

Vũ Mị bái lạy:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."

Lý Trị mất hứng nói chuyện:" Đừng hành hạ Ung vương nữa, trẫm hi vọng hắn được sống tử tế."

"Nếu như vậy thần thiếp nhận hai mươi tám vạn mà chùa Thiếu Lâm gom góp được, bổ xung cho thiếu hụt của hậu cung.

"Ung vương mạo hiểm lớn, nghịch thiên hành sự, cuối cùng chẳng được gì, hắn sinh ra ở hoàng gia là bất hạnh lớn của hắn."

Vũ Mịi cười nói:" Có cha hiền như bệ hạ cũng là may mắn lớn của Ung vương rồi."
Bình Luận (0)
Comment