Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1174 - Q5 - Chương 191: Nông Tang Chính Là Gốc.

Q5 - Chương 191: Nông tang chính là gốc. Q5 - Chương 191: Nông tang chính là gốc.Q5 - Chương 191: Nông tang chính là gốc.

Lý Tư nhìn Lý Hoằng nấu ra một nồi thịt trâu to tướng, xương thịt lẫn lộn sau đó vớt cả tảng ra ăn tới nước thịt chảy ròng ròng mà lắc đầu.

Nó thấy đại ca mình ở Vân gia lâu như thế đúng là phí hoài, liền sai cung nữ lấy nối đáy phẳng dùng để nướng thịt tới.

Chỉ một tiếng này thôi đã làm Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự bỏ ngay miếng xương sườn mà chúng vừa luôn mồm khen ngon xuống, nhất tế đi rửa tay, vây quanh Lý Tư đợi ăn món mới.

Lý Hoằng thấy vậy cũng nuốt cho hết miếng thịt, rửa tay tới xem, hắn không tin Lý Tư làm được món thịt trâu ngon hơn hắn.

Phải biết rằng thịt trâu nồi lớn mà hắn nấu rất được từ huân quý tới thị dân Trường An tán thưởng, là thứ qua được kiểm nghiệm của thị trường.

Mặc dù Lý Tư giống Vân Na, cái gì cũng có thể ăn được, nhưng không có nghĩa nó ăn uống tùy tiện, đứa bé này thích những thứ đẹp đẽ, cho nên chuyên theo học chế tác bày tiện những món ăn tỉnh xảo. Trong đó có một món gọi là trâu nguyên tảng ( bít tết), phối hợp với sốt tiêu đen của Vân gia, mùi vị cực ngon.

Ăn món này không cần dùng đũa, mà dùng dao dĩa, hơn nữa lại có hẳn lễ nghi ăn uống cực kỳ phong cách, Lý Tư vì thích nghi thức khi ăn món này mới chuyên môn theo học Vân Sơ.

Cung nữ phó dịch bận bịu chuẩn bị bếp, sơ chế nguyên liệu, Lý Tư cũng đi thay bộ áo trù sư trắng muốn, đỉnh đầu đổi một mũ trắng cao, khí thế khác hẳn.

"Trước thời Xuân Thu, bao trù có thể làm tể tướng đấy!" Lý Tư kiêu ngạo nói với Lý Hoằng:

Chuyện này đương nhiên Lý Hoằng học nhiều biết rộng chẳng lạ gì, Duẫn Duẫn vốn là một trù tử, vê sau làm tể tướng, còn lưu đày Vương Thái Giáp, ba năm sau Thái Giáp thay đổi, Duẫn Duẫn đón về tiếp tục làm vương.

Lý Tư giơ tay, cung nữ liền buộc tạp dề cho nó, nó gắp miếng thịt trâu có vân mỡ đặt vào nồi sắt.

Chuyện xẻ thịt sống thì Lý Tư tất nhiên không làm, có cung nữ đem thịt trâu xử lý ổn thỏa hết rồi.

Lý Hoằng nhìn Lý Tư thuần thục chế biến thịt trâu, hỏi Vân Cẩn đã trải xong khăn trải bàn:" Nó làm được bao lần rồi."

Vân Cẩn vừa sắp xếp dao dĩa vào vị trí, lạnh nhạt đáp:" Chín bảy phần!"

Lý Hoằng thấy Vân Cẩn vẫn còn giận mình thì không khỏi buồn cười, ngồi đối diện nó, hô lên với Lý Tư:" Chín bảy phần."

Ôn Hoan chiếm chỗ trước, nói với Lý Hoằng:" Đại sư huynh, sư phụ xưa nay thích ăn nhất là chín ba phần, nói rằng phải ăn như thế mới ..."

Lý Hoằng không nghe hắn nói hết, vung tay bợp một phát:" Chớ đào hố ta, ta muốn ăn chín bảy phần."

Đợi các cung nữ đem từng đĩa trắng làm nóng đặt lên bàn, Lý Hoằng không còn mấy chú ý tới thịt trâu nữa, nhìn cái đìa từ trên xuống dưới, hỏi Vân Cẩn:" Trong phủ mở lò mới rồi à?"

Lý Tư đặt một miếng thịt trâu lên đĩa của Lý Hoằng, nói thẳng:" Huynh đã xuất sư rồi, đừng hỏi chuyện trong nhà nữa, đĩa tốt tới mấy cũng không liên quan tới huynh."

Vân Cẩn thì nghiêm túc đáp:"A gia nói, đợi đệ lớn lên, cho dù không làm quan cũng có thể dựa vào đốt lò nuôi cả nhà. Nhà đệ không dựa vào bổng lộc triêu đình để sống, càng không thích làm sâu mọt, Vân thị ăn cơm là dựa vào tài nghệ, như thế khi nói chuyện mới tự tin."

Lý Hoằng xoa cái đâu tròn của Vân Cẩn:" Yên tâm, sau này còn có ta."

Vân Cẩn lắc đầu:" A gia nói, không được dựa vào ai hết, nếu thành thói quen dựa vào người ta là kết thúc. Vân thị muốn làm một gia tộc có ích cho toàn bộ Đại Đường, Vĩnh viễn như thế."

Lý Hoằng gãi đầu, không nghĩ thằng bé hồi nhỏ ngốc nghếch thường bị muội muội trêu, lớn lên nghiêm túc thế này, sư phụ cũng nghiêm túc, nhưng sái thoát thoải mái, còn thằng bé này hơi cứng nhắc sách vở rồi, xem ra khó kế thừa được y bát sư phụ. Vân Cẩm thông minh đấy, tiếc là nữ, hơn nữa đứa bé đó hơi chút kỳ lạ, nếu cả Vân Loan cũng không thể kế thừa được trí tuệ của sư phụ thì quá đáng tiếc ... ánh mắt bất giác nhìn Lý Tư, rồi lắc đầu, chắc không có chuyện đó.

Lúc này Lý Tư đi ra dạy Lý Hoằng dùng dao dĩa cắt thịt trâu thế nào, Lý Hoằng lóng ngóng tự mình cắt được một miếng thịt ăn thì mất kiên nhẫn lấy đũa gắp miếng thịt lên cắn miếng lớn làm nước thịt ứa ra:" Ăn thế này mới thích.

"Không có tí mỹ cảm nào." Lý Tư khinh thường ngồi vào chỗ, ngửa cổ lên, tức thì cung nữ buộc khăn ăn vào cổ nó, trải một cái khăn khác lên đùi, một cái nữa ở bàn, tay cầm dĩa giữ thịt, tay cầm dao nhỏ cắt một miếng vuông vức, sau đó xiên miếng thịt cho vào miệng ăn, mỗi một động tác đầu hết sức ưu nhã đầy phong pháp đại gia khuê 1ú:

Đem so ra cách ăn uống của Lý Hoằng chẳng khác nào dã nhân.

Mặc dù Lý Tư là thân muội muội của Lý Hoằng, nhưng không được phép ở lại chỗ Lý Hoằng, vì địa vị hai người khác nhau, một là quân, một là thần.

Rời khỏi nơi ở của Lý Hoằng, Lý Tư thở phào, đại kế kiếm tiên của nó có chút cơ sở rồi.

Nó tới chỗ Lý Hoằng chẳng phải cầu viện đại ca, mặc dù ở chỗ Lý Hoằng bế tắc tin tức bên ngoài, ngược lại tin tức bên trong lại rất nhạy bén, muốn nghe ngóng chút tình hình của phụ hoàng, mẫu hậu thì tới đây là tốt nhất.

Chỉ ở nửa ngày nó đã có tin tức mình muốn, Ung vương Hiền trong nguy cơ hòa thượng này có tác dụng rất lớn, nhưng thu hoạch nhỏ nhất.

Lý Tư ngay từ đầu đã chẳng hi vọng vô duyên vô cớ có được hai tám vạn quan tiền, ai có số tiền đó thì sau này người đó phải bù đắp lại tổn thất của Trịnh Châu.

Bây giờ hoàng hậu đã lấy, chửng tỏ hoàng hậu sẽ có tiếng nói nhất ở Trịnh Châu, Lý Trị vì bảo vệ nhi tử mà từ bỏ mọi lời ích ở nơi này.

Bây giờ số tiền này vào tay mẫu hậu rồi, Lý Tư đã có thể nhắm vào nó, tiền thì chắc chắn của mẫu hậu, song tiêu thế nào là điều nó chú ý. Mùa đông vẫn đang hoành hành khắp nơi, có điều mùa xuân cũng không cách bao xa nữa, Lý Tư thương lượng với thái tử ca ca chuyện mua cây giống từ hơn ba trăm cơ sở sở trồng rau của thái tử, sau đó quyết đoán tới chỗ hoàng hậu.

Vì được chia một phần lợi nhuận trong 28 vạn quan kia, Lý Tư cũng bỏ vốn lớn.

Tặng cho Lý Hiển, Lý Đán một đứa một con trâu gỗ ngựa máy cao cấp nhất, tặng cho Thái Bình miếng ngọc tinh xảo, còn hoàng hậu được một bộ kinh Đại Tạng.

Trâu gỗ ngựa máy, bạch ngọc không nói, riêng bộ kinh Đại Tạng đã chúa trong mười cỗ xe.

Ở Đại Đường này, chỉ cần là người đọc sách sẽ không có chút sứ đề kháng nào với mấy chục rương sách này, dù Vũ Mị cũng không ngoại lệ.

Nói ra cũng rất buồn cười, xưởng in Đồng Bản giờ nâng cấp tới dùng bản in rời bằng chì rồi, cơ cấu chuyên phụ trách in ấn của triều đình vẫn là bản khắc.

Bọn họ muốn in một cuốn sách trước tiên đem cả cuốn sách đó khắc lên ván gõ, sau đó in từng quyển. Khắc chìm còn dễ chứ, nếu khắc nổi thì làm ra từng bản in thôi đã không phải người thường có thể gánh nổi.

Vũ Mị đi quanh mấy chục rương sach, nói với Lý Tư bám sát không rời một bước:" Con khỉ nhỏ này, muốn làm cái gì?"

Lý Tư cười nịnh:" Hiếu kính mẫu hậu thôi ạ."

Vũ Mị lấy một cuốn sách trong rương ra, thuận tay lật vài trang, trang sách kêu xoạch xoạch trong tay nàng, kiểm tra độ rõ ràng chữ in trong sách, đặt xuống:" Trước tiên ngươi nói rõ là muốn gì đi, nếu không mẫu hậu ta thu những thứ này mà lòng bất an."

Lý Tư nghiêm mặt nói:" Thực ra hài nhi tới đây là vì bách tính Trịnh Châu, muốn giúp họ giàu có lên."

"Không phải nơi nào cũng thích hợp để làm ăn như Trường An đâu."

"Không ạ, nông tang mới là gốc quốc gia."

Vũ Mi đảo mắt một cái là hiểu ngay:" Ngươi đang nói tới đống giống cây chất cao như núi của thai tử à?"

"Đúng thế ạ, bách tính ngu muội, thứ tố như vậy mà không dám dùng, lãng phí một phen công sức của thái tử ca ca."

Vũ Mị lắc đầu:" Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, lương thức sản lượng cao thì ai chẳng muốn, nhưng trước khi trồng, phải để nông phu hiểu giống cây đó đáng tin mới là quan trọng nhất."

"Nông dân trồng trọt, xưa nay hi vọng lớn nhất của họ chỉ là đủ ăn tới vụ mùa năm sau, chỉ được mùa mới có thể thực hiện được điều ấy, một khi cây giống có vấn đề là họ chết đói ngay."

"Khi Vân Sơ ở Trường An thúc đẩy trồng bông đã từng phải cấp khẩu lương cả năm trước, nông phu mới chịu trông bông."

"Ngươi định làm thế nào?"

Lý Tư đáp:" Hài nhi nghe nói mẫu hậu vừa có một khoản tiền tài. Chỉ cân mẫu hậu chịu giúp con, mẫu hậu muốn con làm gì, con nhất định làm tốt, không có chút sai sót nào."
Bình Luận (0)
Comment