Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1175 - Q5 - Chương 192: Kế Hiểm Cứu Người.

Q5 - Chương 192: Kế hiểm cứu người. Q5 - Chương 192: Kế hiểm cứu người.Q5 - Chương 192: Kế hiểm cứu người.

Vũ Mị chăm chú nhìn Lý Tư, nhưng nàng lại thấy bóng dáng Vân Sơ, Huyền Trang, thái tử ở phía sau.

Thái tử hi vọng hạt giống của mình khổ công bồi dưỡng được truyền bá, Huyền Trang tất nhiên không muốn Phật môn bị nàng khống chế, còn về phần Vân Sơ, rõ ràng muốn bồi dưỡng đứa bé này, đẻ nó có thể làm vài chuyện thân phận của y không tiện làm.

Vũ Mị có chút đố ky với Lý Tư, nếu ba thế lực đó đứng sau lưng nàng, nàng sẽ làm được rất nhiêu việc.

Đứa bé này coi như là trung gian để nàng giữ liên hệ với các thế lực đó, nếu cả khuê nữ của mình mà nàng cũng không chịu giúp, yêu cầu đưa ra lại còn rất hợp lý, thế lực khác sao có thể tin tưởng hợp tác với nàng.

Thế là Lý Tư có được quyền mua sắm do hoàng hậu ban cho, vui vẻ rời đi, khi đi nghịch ngợm béo má Lý Hiển, Lý Đản, vốn còn định bẹo má Thái Bình những bị Vũ Mị quát ngăn lại.

Lý Tư còn tưởng mưu kế nho nhỏ với mấy món quà của mình đã phát huy tác dụng, lòng tràn trề tự tin, cùng ba tên đồng bọn tiếp tục bôn ba kiếm tiền.

Thế nhưng với rất nhiều người, tình thế không hề tốt, nhìn vào chuyện xảy ra ở Yển Sư, Trịnh Châu, thế gia hào tộc ở Biện Châu đã xuất hiện dấu hiệu đào vong.

Biện Châu đô đốc Tào vương Lý Minh kiêu sa dâm dật, khiến bách tính phía dưới lầm than, Lý Trị hạ lệnh tước bỏ phong hiệu Tào vương, giáng xuống làm Tề Dương vương, hoàn toàn không nể tình huynh đệ thời gian trước còn thức đêm tâm sự.

Mà Lý Minh phạm lỗi, tội ở trưởng sử Trương Đại Tượng không khuyên can ngăn cản kịp thời.

Thế là chỉ trong một đêm, quan viên lớn lớn nhỏ của phủ Biện Châu đô đốc bị Tiết Nhân Quý sớm đợi tới sốt ruột bắt sạch.

Chết người nhất Lý Trị thả ra một con rắn độc, hắn cho đặt một cái tủ đồng trước đại môn phủ đô đốc Biện Châu, cho phép bất kỳ ai tích cực vạch trần những chuyện bất pháp của quan viên, hào môn Biện Châu.

Tức thì người Biện Châu sống trong nơm nớp lo sợ.

Vân Sơ luôn cho rằng dựng tủ đồng để người khác thoải mái tố cáo do Vũ Mi sáng tạo ra, không gờ rằng thời Lý Trị đã có rồi.

Biện Châu là thành thị lớn, nơi này không chỉ có hoàng tộc Lý thị, mà công tước, hầu tước đã có sáu vị, phú hao càng nhiều vô kể.

Lý Minh biết đất phong bị tước đoạt hết, có thể đưa cả nhà tới Lạc Dương sống thì khóc rất to, vừa đi vừa quỳ bái tới tận trước hành cung của Lý Trị, cảm tạ hoàng đế huynh trưởng tha chết.

Vân Sơ cũng không ngờ được hoàng đế lại hạ độc thủ với Lý Minh như thế.

Nhưng khi Lý Minh đem gia quyến về Lạc Dương, trên đường đi qua Trịnh Châu ghé vào bái phỏng Vân Sơ, Vân Sơ thấy một tên béo tinh thần phần chấn, chẳng có chút thống khổ nào.

"Vũ Sơ, đợi ta ở Lạc Dương vài năm nhất định sẽ tới Trường An làm phú ông tiêu diêu, bệ hạ đã hứa rồi, lúc đó nhờ vào Vũ Sơ hết."

Vân Sơ thấy người đương sự chẳng tỏ ra có chút khác thường nào, y tất nhiên cũng không đi bất bình thay người ta, tuôn ra một đống lời tốt đẹp.

Tiễn Lý Minh hết sức thỏa mãn đi rồi, Vân Sơ thấy Ôn Nhu rất không vui.

"Phải cứu cả nhà Trương Đại Tượng."

Ôn Nhu lấy từ trong lòng ra một phong thư đưa cho Vân Sơ, đó là thư của lão tổ tông nhà hắn Ôn Ngạn Bác. Ông cụ đã nhiều năm không để ý tới sự đời rồi, không ngờ lại viết thư tới.

"Cha Trương Đại Tượng là Trương Công Cẩn là chí giao với đại phụ nhà ta, Trương Công Cẩn qua đời có đem vợ con trong nhà phó thác cho lão tổ nhà ta. Nếu do Trương Đại Tượng chấp chính bất lực đã đành, nhưng lần này cuốn vào tai bay vạ gió, đúng là đáng thương." Vân Sơ vỗ trán hiểu ra:" Chẳng trách bệ hạ ra tay với Lý Minh, mục đích là Trương Đại Tượng. Chuyện quan trường ngươi rõ hơn ta, dậu đổ bìm leo là thường tình, huống hồ giờ còn có cái tủ đồng để ai ai cũng có thể tố cáo. Có trời mới biết bao người bất mãn với ông ta, đang ngầm thu gom tội danh rồi, chuyện này khó lắm."

Ôn Nhu thở dài:" Ta tất nhiên là biết tình huống hiện thời của Trương Đại Tượng rất ngặt ngoèo, nhưng gia tổ ta nói, chúng ta ở Trường An cũng làm bao nhiều việc, nếu không giải quyết được chuyện Trương Đại Tượng, sau này bản thân cũng đi vào con đường đó. Vậy thi sớm giải tán, tránh liên lụy tới gia tộc."

Vân Sơ đi qua đi lại nhất thời không có cách nào.

"Cùng lắm thì ta huy động người của Thanh Y Lâu, dùng bạo lực cứu người đi là được." Ôn Nhu mặt mày hung dữ nói:

Vân Sơ xua tay:" Cứu thì cứu được đấy, ta tin ngươi chỉ cần bố trí cẩn thận một chút thì không khó khăn gì. Nhưng mà Trương Đại Phụ chưa chắc cảm kích, phụ thân người ta cả đời vào sinh ra tử mới kiếm được cái hiệu Trâu quốc công, ngươi muốn ông ta vứt bỏ, chẳng thà giết ông ta."

"Chỉ sợ bước trước chúng ta cứu người, bước sau ông ta lại chạy tới dập đầu với hoàng đế, không phải chuốc phiền vào thân sao?"

Lần này tới lượt Ôn Nhu đi vòng quan, nghĩ ra vài kế nhưng tiếp đó lại lắc đầu, mặt lo lắng.

Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, Ôn Nhu hỏi vội:" Có kế rồi à?"

"Có, dùng tới học vấn gia truyền của nhà ngươi đi."

Ôn Nhu cau mày:" Lúc này tung tin đồn thì có tác dụng gì, phản biện cho Trương Đại Tượng chỉ làm chuyện tệ hơn mà thôi."

Vân Sơ vỗ vỗ vai Ôn Nhu, cười gian:" Ai bảo là phải nói tốt cho Trương Đại Tượng, nói xấu, phải nói cực xấu vào, nói càng hoang đường càng tốt. Ta nghe nói Trương Đại Tượng từng câu kết với A Sử Na Hạ Lỗ, mưu đồ công kích Trường An."

"Thế không phải nói linh tinh à, Trâu quốc công năm xua truy kích Hiệt Lợi làm hắn lên trời không được xuống đất không xong, nhà họ cùng với họ A Sử Na có mối huyết thù không thể cởi bỏ, nói Trương Đại Tượng câu kết với A Sử Na Hạ Lỗ ... Ồ ..." Ôn Nhu đang kích động đột nhiên bừng tỉnh, lo lắng tan biến hết chuyển thành nụ cười:" Chỉ một hai thư tố cáo như thế không được, phải làm trăm cái, nghìn cái."

"Đúng thế, không chỉ Trương Đại Dụng, chúng ta còn phải tố cáo cả người khác nữa." Vân Sơ gật đầu:" Chúng ta để đám ngự sử ngôn quan đông tây lưỡng các ngập trong việc phân biệt tin đồn thật giả."

"Bệ hạ lần này quá tùy tiện rồi, huyện Yển Sư đã đành, chẳng qua là mấy con sâu mà thôi, dẫm chết là được. Nhưng chuyện ở Trịnh Châu đã đụng chạm tới chỗ yếu hại một vài người trên triều, đến Biện Châu, bệ hạ vẫn cứ dùng cách ngang ngược để giải quyết vấn đề, làm thế chỉ có một kết quả, lòng người hoảng loạn. Sớm muộn cũng có sự cố lớn."

"Bất kỳ ai cũng có thể tố cáo, có thể dễ dàng đem tội danh chụp lên đầu một vị quốc công, với văn võ toàn triều mà nói, thực sự quá nguy hiểm."
Bình Luận (0)
Comment