Q5 - Chương 193: Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
Q5 - Chương 193: Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.Q5 - Chương 193: Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
Ôn Nhu hết sức tàn đồng lời Vân Sơ nói, bề ngoài đã khôi phục lại dáng vẻ gió thoảng mây bay của một quý công tử rồi.
Phải làm như thế nào mới đạt tới hiệu quả mà Vân Sơ nói, Ôn Nhu có thừa thủ đoạn, hắn thiếu quyết đoán và thời khắc quan trọng, Vân Sơ có thừa quyết đoán, y dám làm nhưng đồng thời cũng lười quản vào chuyện khác, nên hai bọn họ thành bộ đôi ăn ý.
Nếu chuyện tới mức nguy cấp, Ôn Nhu chuẩn bị để một số tử sĩ do nhà Trương Đại Tượng nuôi dùng tên thật đi tố cáo những chuyện hoang đường hơn, đợi ngự sử ngôn quan tới ta, mới trở giọng cắn người khác, chắc chắn quấy đục đục vũng nước.
Dù là tội danh có thật của Trương Đại Tương thì cũng biến thành thật giả khó phân.
Mục đích của Vân Sơ là cái tủ đồng tố cáo họa hại triều cương, hậu hỏa vô cùng, thứ đó không hủy, người làm quan chẳng ai còn yên tâm làm quan nữa.
Ân Nhị Hổ bế một tiểu nữ hài lười nhác đi vào thành Biện Châu, Tiết Trường Phong không ngờ vẫn chưa đi U Châu theo sau không xa, hai người vào thành nhìn không có lien quan tới nhau.
Cô bé được Ấn Nhị Hổ nuôi béo trắng khỏe mạnh, đứa bé vận mệnh không tốt này từ khi được Ân Nhị Hổ nhận nuôi tựa hồ trong cõi u minh biết mình không thể đem tới quá nhiều phiền toán cho người cha râu rậm này, cho nên Ân Nhị Hổ nuôi nó cũng nhẹ nhàng.
Nhiệm vụ rất gấp, nhưng Ân Nhị Hổ cho rằng, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chiếu cố khuê nữ. Tiết Trường Phong biết mình số khổ, tới thẳng cổng phủ đô đốc Biện Châu, đi xem tủ đồng kia. Ân Nhị Hổ tất nhiên phải đi tìm một nhũ mẫu cho khuê nữ của mình.
Vừa mới vào một khách sạn vừa ở lại vừa bán cơm, Ân Nhị Hổ đã nghe thấy thực khách bàn tán về cái tủ đồng kia, trong đó không ít người đang nói về Trương Đại Tượng. ý đồ thu gom bằng chứng để khiếu nại ông ta. Ân Nhị Hổ kiếm một cái bàn có bình phong vây quanh, bảo nhũ mẫu cho khuê nữ bú trong tâm mắt của hắn, hắn gọi thức ăn, giỏng tai lên nghe người ta bàn tán.
Cô bé bú xong thì cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay nhũ nương, Ân Nhị Hổ nhận lấy, cho nhũ nương một xâu tiền, bế đứa bé vỗ trớ sữa. Đợi đứa bé ợ một cái to liền ngửi tã, không thấy có mui mới quấn vào trong áo choàng lông cừu.
Tiếng nghị luận của thực khách vẫn không ngừng truyền vào tai, Ân Nhị Hổ nghe chốc lát, thấy người Biện Châu đúng là những kẻ vô lương tâm. Trước khi tới Biện Châu hắn đã tự sưu tầm văn thư về Trương Đại Tượng, thấy ông ta là người có liêm sỉ, trong thời gian nhậm chức ở Biện Châu, tuy chính tích bình thường, nhưng không làm gì chuyện gì khiến người người oán hận.
Biện Châu không giống nơi khác, chủ yếu do bên cạnh nó là Hoàng Hà, Hoàng Hà chảy qua địa giới Biện Châu đang cuồng cuộn lại biến thành nước sâu tĩnh lặng.
Hoàng Hà yên tĩnh không phải là chuyện tốt.
Điều này có nghĩa là bùn đất mà nước sống cuốn theo sẽ lắng ở dưới đáy, trải qua tháng năm tích lũy ngày càng cao, nước sông sẽ tràn ra. Mọi người đành tiếp tục xây dựng đê ở nơi xa hơn, lòng sông sâu hơn, rộng hơn, phù sa lắng đọng ngày một nhiều, thành vòng tuần hoàn.
Những năm qua Trương Đại Tượng chẳng làm được mấy việc, chỉ chú tâm vào con sông này. Trước khi ông ta nhậm chức, con sông này cứ đổi dòng liên tục, một hai chục năm là một lần lũ lụt. Sau khi Trương Đại Tường dẫn dắt bách tính làm ngốc nghếch nâng cao đê, con sông vốn phải đổi dòng đã yên bình sáu năm.
Câu nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây chính là nói về hiện tượng này.
Ân Nhị Hổ ăn no, mang theo khuê nữ cũng đã bú no bụng cưỡi ngựa lên đê.
Hoàng Hà vào mùa đông không đóng băng, nước sông trong sóng gợn nhè nhẹ, mỗi năm vào mùa đông là thời gian Hoàng Hà yên tĩnh nhất. Có điều sau tứ cửu thì nơi này sẽ đóng băng, mai chính là ngày đầu của tứ cửu.
Băng ở bên sông đã rất dày đang từ từ mở rộng ra mặt sông, Ân Nhị Hổ cho tay vào nước lấy một nắm, trong nước đã có băng vụng, lấy một cái thìa nguấy một lúc là nó đóng băng lại.
Xem ra sắp tới một đợi lạnh, con sông này đóng băng ngay trước mắt rồi.
Tiết Trường Phong nhận lệnh tới cứu Trương Đại Tượng, còn Ân Nhị Hổ thì không, theo chỉ thị của Vân Sơ, hắn chuyên môn tới quan sát con sông này. Từ phía U Châu truyền tới tin, có người rất quan tâm tới con sông này.
Giờ sông sắp đóng băng, Ân Nhị Hổ thấy mình nên truyền tin cho quân hầu biết.
Ở đại trướng của Vân Sơ cũng có sông Hoàng Hà, tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng so với Hoàng Hà thật thì giống y hệt. Có điều một là con sông thành cảnh tượng nổi tiếng, một chỉ là món đồ chơi của vị quân hầu lúc rảnh rỗi.
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đứng nhìn Vân Sơ sai người đổ từng chậu nước vào mô hình.
Đây là một mô hình mới, so với cái ở trong quân trường càng sống động, ngay cả những thành trì Thắng Trì, Mạnh Tân, Mạnh Châu, Trịnh Châu, Trung Mưu, Biện Châu, Bộc Dương cũng được đánh dấu rõ ràng.
Nước chảy từ lòng sông chật hẹp của Thằng Trì, suốt dọc đường chảy ầm ầm tới nơi lòng sông rộng rãi như Biện Châu, Tể Dương cơ bản không nhìn thấy dòng nước chảy nữa.
Mặc dù lúc này ngoài quân trướng gió lạnh căm căm, quân sĩ vẫn không ngừng đổ nước, vào Thằng Trì, dần dần ở ở Tể Dương xuất hiện băng mỏng, tiếp đó là tới Biện Châu, đến tối băng kéo dài tận bến Mạnh Tân.
Thấy nước không chảy nữa, Vân Sơ phá vỡ Mạnh Tân, nước sông men theo dòng chảy đi, va vào mặt sông kết băng, cả con sông biến thành sông băng.
Băng vụn tiếp tục chảy, tới được Biện Châu, vì nơi này băng đóng sớm, băng khá dày, băng vụn chui xuống lớp băng dày chảy tiếp tới Tể Dương từ rõ ràng bị ứ lại.
Quân tốt phụ trách đổ nước vẫn không nhanh không chậm thêm nước, băng mỗi lúc một nhiều, ở Tể Dương đã tạo thành đê băng hùng vĩ.
Chết người nhất là nước Hoàng Hà ở vùng trên Tể Dương đang tăng lên nhanh chóng.
Cuối cùng nước Hoàng Hà mang theo băng giá cuối cùng tràn đê, nước sông mang theo khối băng xô vào thành Biện Châu, Tể Dương. Vân Sơ bỏ lò sưởi tay không còn chút nhiệt đột nào, nói với Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đứng cùng y trong thời tiết giá lạnh suốt cả ngày:" Ta đã nói mà, đám người kia sao có thể trơ mắt nhìn bệ hạ làm bừa mà không có bất kỳ sự phản kích nào."
(*) Hình như mình có giải thích rồi, bắt đầu sau Đông Chí có chín chín tám một ngày lạnh, tứ cửu là 9 ngày lần thứ 4 sau Đông Chí, luôn là thời điểm lạnh nhất năm ở bển.