Q5 - Chương 196: Khác biệt ở học vấn.
Q5 - Chương 196: Khác biệt ở học vấn.Q5 - Chương 196: Khác biệt ở học vấn.
Đuổi nữ quan đi rồi, Xuân ma ma hối hận, nàng định chạy trốn cơ mà, giờ không có ai, nàng lại phải trông cửa.
Thế là Xuân ma ma ngồi ở ngưỡng cửa tẩm cung, hỏa long trong cung điện nóng phát sốt, gió ngoài cung thì lạnh run, chỉ có ngồi ở đây là vừa vặn.
Chỉ là gió thổi ngứa da đầu.
Nàng thích lúc ở chùa Cảm Nghiệp cạo trọc, vừa mát lại vừa dễ gội đầu, mỗi ngày rửa mặt tiện thể rửa luôn đầu, thế là mát mẻ cả ngày. Không giống như bây giờ, tóc cả đống vài ba ngày không gội là đầy dâu, mà ngày ngày gội thì quá phiên, nửa ngày trời không khô, lại còn dễ cảm.
Cảnh trí bên ngoài hành cung Biện Châu rất tốt, dù là mùa đông vẫn thấy cây cối màu xanh, núi non trùng điệp, thôn láng thấp thoáng phương xa. Chỉ là hành cung ở vị trí cao, nhiều gió, rõ ràng là thích hợp nghỉ hè hơn là tới đây vào mùa đông, ngoài điện còn buộc hai con tiên hạc cổ dài dựa vào nhau run cầm cập, nhìn chỉ thấy giống gà rù.
Thấy tiên hạc bị lạnh, Xuân ma ma chua xót trong lòng, năm xưa ở chùa Cảm Nghiệp trông cửa cho hoàng hậu làm gì có cái ngưỡng cửa tốt như bây giờ.
Đại bộ phận thời gian, nàng trông giống hai con tiên hạc kia, rúm ró ở dưới chân tường.
Vì sao à? Hoằng đế cứ thi thoảng lại tới chùa Cảm Nghiệp dâng hương, cứ tới là ở lỳ trong thiền phòng của hoàng hậu không chịu đi, làm nàng phải trông cửa rất lâu ...
Bốp!
Xuân ma ma đang nghĩ say sưa thì mông bị người ta đá một phát, giật nảy mình quay đầu, thấy hoàng hậu mắng:" Nghĩ linh tinh gì thế?"
Mặc dù mông bị đá, lại còn bị hoàng hậu mắng, nhưng nghe giọng nói thôi là biết tâm tình hoàng hậu đang rất tốt, cho nên Xuân ma ma cười hì hì bò dậy:"Chúc mừng hoàng hậu, chúc mừng hoàng hậu." Vũ Mị không hiểu:" Có gì mà chúc mừng?"
Xuân ma ma cười như hoa nở:" Hoàng hậu đã lâu rồi không vui như thế, tất nhiên là nên chúc mừng ạ."
Chắc là Vũ Mị vui thật, nên rút một cây trâm trên đầu xuống muốn thưởng cho Xuân ma ma, nhưng giữa chừng thấy không ổn:" Lát nữa tới kho chọn một cái trâm khác."
Xuân ma ma chẳng để ý chuyện được thưởng trâm, nàng có cái rương nhỏ, trong rương có hơn trăm cái trâm bằng đủ chất liệu quý giá, toàn do hoàng hậu thuận tay thưởng.
"Con cũng muốn, con cưỡi ngựa chạy tới đây đau cả mông."
Không đợi Xuân ma ma cảm tạ, Lý Tư ở sau lưng Vũ Mị chạy ra, ngang nhiên đòi thưởng, vì thế Vũ Mị đem cây trâm vừa rút khỏi đầu chuyển sang tay Lý Tư.
Lý Tư thích lắm, không phải vì đồ mẫu hậu mà thích, vì thợ trong cung làm đồ thực sự chịu bỏ công sức, cầu kỳ vô cùng, nó lại thích mấy thứ đẹp đẽ.
"Chuyện con nói với mẫu hậu, sư phụ con có biết không?"
Lý Tư lắc đầu:" Không biết ạ, con tới quân trướng của sư phụ thì thấy sư phụ viết mật tấu cho phụ hoàng, lo mẫu hậu không biết sẽ gặp nguy hiểm, nên chép một bản cho mẫu hậu xem."
Vũ Mị than:" Đại trướng trung quân đâu phải nơi con tùy ý vào mà không ai biết, thứ con thấy được là sư phụ con muốn cho con thấy thôi."
"Chuyện này đúng là không tiện nói trong tấu, thôi vậy lần này mẫu hậu nhận ân tình của sư đồ con rồi."
"Có điều sư phụ con là kỳ nhân một đời, học vấn của y nhiều không hết, như chuyện lần này là kết hợp nhiều học vấn với nhau mới phán đoán được, con cố mà học, sau này sẽ có lợi."
Lý Tư nói tới chuyện học là ôm đầu:" Làm sao mà con học được, giờ con học chín môn đã mệt lắm rồi, với lại con chỉ hứng thú kiếm tiền thôi. Mấy thứ học vấn lằng nhằng đó con không thích, ai thích đi mà học."
Vũ Mị siết chặt nắm đấm, cuối cùng lại đấm vào bùi tóc của Xuân ma ma rồi mới nói chuyện với Lý Tư:" Đường đường công chúa hoàng gia, học vấn hữu dụng không học lại đi học đạo thương cổ làm gì?"
Lý Tư chỉnh lại tóc giả cho Xuân ma ma, trề môi:" Toán học, vật lý, hình học, địa lý, sinh vật, con đều học, những thứ này học không tốt thì học thứ khác cũng vô ích."
"Vậy học vấn làm trâu gỗ ngựa máy con biết không?"
"Đó là vật lý, con biết chứ."
"Không phải cơ quan à?"
"Không phải, con là công chúa Đại Đường, không học thứ đào hố bẫy người đó, sư phụ nói, đó là thứ hạ cấp."
Vũ Mị liếc xéo Lý Tư:" Vậy thử nói mấy đạo lý cao cấp cho mẫu hậu xem."
Lý Tư vênh mặt lên:" Sư phụ khi dạy vật lý nói, tinh túy vật lý ở nhìn vật mà hiểu lý, vận dụng ở dùng mô hình miêu tả tự nhiên, dùng toán học biểu đạt mô hình, dùng thực nghiệm kiểm nghiệm mô hình."
"Sau đó đạt tới trình độ thấu hiệu một điều sẽ thấu suốt trăm điều, tiếp đó nữa là xem xét vạn vật sẽ không bị hoang mang, không rời đại đạo, có thể nhìn thấu bản chất sự vật."
"Ví dụ mô hình Hoàng Hà của sư phụ chính là như thế, dùng kiểm nghiệm chứng minh lý thuyết, song mô hình của sư phụ còn đơn giản lắm, thực tế còn nhiều yếu tố ảnh hưởng, kết quả ai lệch lớn."
Vũ Mi nghe Lý Tư thao thao bất tuyệt mà ngây người, có những thứ nàng nghe không hiểu, bất giác nhìn kỹ khuê nữ, không thấy nó thông minh đặc biệt, nàng lại luôn tự tin vào trí tuệ của bản thân, vậy mà không hiểu hết lời nó.
Khác biệt chính là ở học vấn, Vũ Mị không kìm được hỏi:" Sư phụ con còn nhận đồ đệ không?”
Lý Tư lắc đầu:" Không ạ, sư phụ nói, đệ tử nhiều quá, dạy không hết, nếu trong quá trình dạy có sai sót gì thì nguy hại vô cùng."
Vũ Mị cười nhạo:" Vân Sơ chẳng phải là thánh nhân, y càng không phải người lo cho thiên thu vạn thế, y không nhận đồ đệ là không nhận đồ đệ hoàng gia chứ gì?"
Lý Tư chỉ bản thân:" Sư phụ nhận hai đồ đệ hoàng gia rồi."
Vũ Mi xem thường:" Thái tử là cơ duyên mới thành đệ tử Vân Sơ, con là do ta tặng, chẳng phải bản thân y muốn."
Lý Tư giờ không còn vì chuyện bị bỏ rơi mà tổn thương nữa, mà nói tới lời khó nghe, Ngu Tu Dung còn nói khó nghe bằng mấy:" Con không cần học, sau này đều là học vấn của con rồi."
"Con tranh được với Ngu Tu Dung sao?”
"Con chẳng cần tranh, sớm muộn gì cũng là của con."
Luận tới tinh cách, Vũ Mị cảm giác đứa bé này giống nàng nhất, cái gì cũng muốn, nàng rất tò mò, với cá tính này, kết hợp với học vấn Vân Sơ dạy, rốt cuộc đứa bé này sẽ thành cái gì.
Dù sao có được tin tức chuẩn xác từ Lý Tư, Vũ Mị không nóng ruột nữa, dù sao băng ở Hoàng Hà phải nửa tháng nữa mới có thể dùng để mưu hại bọn họ, cho nên nàng vẫn vờ như không biết gì, chuẩn bị đi gặp hoàng đế, xem hoàng đế có nói cho nàng biết không?