Q5 - Chương 197: Đơn giản thôi mà.
Q5 - Chương 197: Đơn giản thôi mà.Q5 - Chương 197: Đơn giản thôi mà.
Hôm nay Lý Trị rất chăm chỉ, khi Vũ Mị tới thì hắn đang xem tấu sớ, nói chính xác hơn thì hắn đang nghe tấu sớ, mắt hắn không tốt, xem một lúc là hoa mắt, đành phải như thế.
Vũ Mị đi vào, hoạn quan phụ trách đọc tấu chương vội vàng lui ra.
Vũ Mị tới bên cạnh Lý Trị ngồi xuống, cầm lấy tấu chương hoạn quan đọc được một nửa, tiếp tục đọc cho hắn nghe.
Đợi Vũ Mi đọc xong, Lý Trị mới nói:" Nàng nói xem, Thịnh La Bì có phải điên rồi không?"
Vũ Mị đáp:" Nam Chiếu là vùng xa xôi hẻo lánh, tin tức bế tắc, Thịnh La Bì chưa chắc biết tới sự cường đại của Đại Đường, cho nên mới có chuyện giết biên dân, cướp thương đội."
"Nếu hắn không biết thì phải để cho hắn biết, lệnh Nhung Châu ti mã Chương Cửu Hiếu Phương dẫn quân mã bản phủ làm tiên phong, lệnh Tây Châu tư mã Trương Thừa Lộc làm cánh trái, lệnh Mi Châu tư mã Hà Nhữ Đạo làm cánh phải, chia quân ba đường tiến vào Nam Chiếu, lấy đầu Thịnh La Bà, chỉ được thắng, không được bại."
Vũ Mị ghi chép lại ý chỉ của hoàng đế xong thì lo lắng hỏi:" Bệ hạ, chẳng lẽ không phái một tổng quản hành quân thống lĩnh chung à?"
Lý Trị lắc đầu:" Không cần, sau này phàm chuyện không cần tới tổng quản hành quân thì không dùng, nới với ba người đó, ai hạ được thành Thái Hòa, lấy thủ cấp được Thịnh La Bì thì người đó là thái thú Vân Nam.”
"Làm thế e họ tham công mạo hiểm."
"Hừ tám nghìn thiếp giáp mà không diệt được Thịnh La Bì thì chúng không cần tồn tại nữa."
Vũ Mị vẫn lo lắng:" Bệ hạ, bọn họ mang theo ham muốn lập công vào Nam Chiếu, sợ là tạo sát nghiệt vô biên, khi đó triều đình muốn chiêu an sẽ phiền toái...." Lý Trị quay ngoắt sang nhìn Vũ Mi:" Chiêu an à? Trẫm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chiêu an hết, Thịnh La Bì đã không muốn làm thần tử Đại Đường thì đổi người khác làm. Nếu Nam Chiếu không có ai muốn làm thần tử Đại Đường, thì diệt mầm mống của chúng, dù đó thành chốn không người, cũng là đất hoang của Đại Đường."
Vũ Mị thấy hoàng đế đã quyết thì phái cung nga đi tới bí thư thừa soạn chiếu, đợi bí thư thừa soạn xong thì Lý Trị dùng ấn, ý chỉ phát tới trung thư môn hạ, hai ngày sau đưa tới chỗ Thượng Quan Nghị, cuối cùng do binh bộ phát ý chỉ cho ba vị tư mã.
Xong xuôi mọi việc, Lý Trị day huyệt thái dương nói:" Nàng cũng sớm ngày về thu dọn đi, ngày kia trung quân sẽ rời Biện Châu.”
Vũ Mịi làm ra vẻ khó hiểu:" Thiếp cũng vì chuyện này mà tới đây, vì sao bệ hạ lại gấp gáp như thế?"
Lý Trị trầm mặc một lúc rồi thở dài:" Vân Sơ gửi cho trẫm một bản mật tấu, nói có người sẽ lợi dụng lũ mùa đông của Hoàng Hà hại trẫm, trẫm không sợ, chỉ là nhất thời không có cách nào ứng phó với độc kế này. Trẫm nghĩ mãi, cuối cùng đành phải rời Biện Châu sớm, tránh bách tính vô cớ gặp kiếp nạn."
Vũ Mị thở nhẹ ra một hơi:" Bệ hạ một lòng vì dân, đám tặc nhân lại không hiểu nỗ khổ của bẹ hạ, thần thiếp lo bất kể bệ hạ đi hay không, chỉ cần chuyện lũ kia là thật thì chúng sớm muốn cũng làm chuyện có hại cho bệ hạ."
Lý Trị nhắm mắt lại:" Trước kia trẫm đã quá nhân từ rồi ... Nhổ cỏ tận gốc tuy đau nhất thời, nhưng có thể bình an lâu dài."
"Thần thiếp cho rằng lôi kéo, đả kích nên cùng được tiến hành."
"Không cần đâu, bây giờ sở dĩ chúng cúi đầu, đó là vì sợ thiết ky của Đại Đường ta. Còn về phần mềm mỏng, cao tổ, thái tông đã thử rồi, trước kia trâm cũng đã thử. Nếu chúng chỉ sợ thiết ky, trãm cho chúng thiết ky."
Giọng Lý Trị không lớn nhưng sắt đá không lay chuyển được.
Khi Lý Hoằng tới Trịnh Châu thì trời đã xẩm tối, 2000 thái tử lục soái không cắm trại riêng rẽ mà theo lời của Lý Hoằng vào hậu quân của Vân Sơ.
Điều này có nghĩa là quyền chỉ huy 2000 quân này tới tay Vân Sơ. Vân Sơ không cho Lý Hoằng thời gian hàn huyên, vào quân trướng một cái Ôn Nhu đem toàn bộ tin tức sưu tâm được đặt trước mặt Lý Hoằng, cùng lúc đó thì nghiệm lũ mùa đông ở Hoàng Hà cũng bắt đầu. Sau đó bọn họ rời đi cho hắn thời gian không gian tự nghiền ngẫm.
Ngu Tu Dung nghe nói Lý Hoằng tới liền phái Tam Phì mang đến một bát mỳ thịt băm.
Tới khi trời sáng Vân Sơ mới quay lại, Lý Hoằng rõ ràng là cả đêm không ngủ, có điều tinh thần rất phấn chấn:" Sư phụ muốn ta tiếp xúc với quân sự à?"
Vân Sơ ngồi xuống ghế nói:" Ngươi chỉ có thể dùng 2000 binh mã của thái tử lục soái thôi."
"Hai nghìn binh mã làm sao đủ trông coi hơn 200 dặm sông?”
"Nhớ, hai bên sông, không chỉ một bên, tính gộp lại là gân 500 dặm đấy, một dặm bốn người, nhân số vậy là nhiều rồi, nếu cần toàn bộ hậu quân tham dự ngươi mới bắt được tặc nhân thì chẳng có gì vẻ vang hết."
Lý Hoằng mày nhíu thành cục.
Khi tới đây hắn đã biết có chuyện lớn xảy ra, cho nên mang thêm một nghìn người nữa, không ngờ chuyện phiền toái đến thế, nếu tử thủ đê sông thì 2000 người rõ ràng không đủ. Xem ra sư phụ không định để mình phòng thủ.
"Được rồi, trung quân này tạm thời giao cho ngươi, thám báo có thể điều động thoải mái. Đây là chuyện đơn giản thôi, làm cho tốt vào."
"Đơn giản sao, sư phụ ..." Lý Hoằng chưa kịp nói hết thì Vân Sơ đã đứng dậy rời đi rồi, muốn gọi lại thỉnh giáo, nhớ tới lời vừa rồi của sư phụ liền ngậm miệng:
Ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt cùng nhau ăn sáng, Ôn Nhu là tên hay lo, hỏi:" Thái tử định ra tay từ đâu?"
Vân Sơ có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, trông không có chút trách nhiệm nào hết, vừa thong thả bóc tỏi vừa nói:" Ta cũng không hỏi, ta báo cho hắn biết việc này là đủ rồi, làm sao là việc của hắn." Địch Nhân Kiệt trừng mắt với Vân Sơ một cái:" Còn bắt đầu từ đâu được, tất nhiên là thuốc nổ rồi, đây là biện pháp đơn giản nhất."
"Muốn tạo ra lũ thì trước tiên phải có đủ băng vụn, trước kia không cách nào làm được việc này, nhưng giờ nhờ phúc của ngươi mà chuyện đơn giản hơn rồi. Tuy vậy muốn bố trí đủ thuốc nổ thì không phải nhúm người có thể làm được đâu."
"Trong 250 dặm sông này, nơi phù hợp đặt thuốc nổ không nhiều."
Nghe Địch Nhân Kiệt cố tình làm tròn số thành 250 dặm, Vân Sơ cười phá lên:" Không tệ, ngoài ra còn có thể điều tra từ kham hợp, lộ dẫn, nếu đám người này từ Sơn Đông, Hà Bắc vậy chỉ cần kiểm tra nhân khẩu di động sẽ rõ, dù sao nhân thủ tham gia không thể ít."
Ôn Nhu bê bát mỳ lên, yên tâm ăn:" Đúng là dễ thật."
Địch Nhân Kiệt liếc Ôn Nhu:" Nói thì dễ, làm mới khó, từ phối hợp nhân mã, điều động vị trí thích hợp, không phải chuyện đơn giản. Thái tử có trí có mưu, nhưng ở trong cung cấm, tìm ra tặc nhân dễ, bắt được không lại là chuyện khác."
Vân Sơ bê bát mỳ to lên:" Hắn sẽ làm được thôi."