Q5 - Chương 198: Không nghiêm không được.
Q5 - Chương 198: Không nghiêm không được.Q5 - Chương 198: Không nghiêm không được.
Vân Sơ sở dĩ bóc trần sự kiện băng tuyết Hoàng Hà một là vì bách tính hai bên bờ, một khi nước Hoàng Hà tràn lên vào mùa đông, dứt khoát sẽ có rất nhiều người chết. Lũ dâng vào mùa hè, thu thì bách tính tuy mất nhà cửa nhưng không tới mức mất mạng.
Còn mùa đông rét buốt, trời mới biết sẽ chết bao nhiêu.
Bách tính hai bờ Hoàng Hà không giàu có được nhu Trường An, mất đi ngôi nhà là thứ duy nhất giúp họ chống chọi cái lạnh, tử vong sẽ là giai điệu chính của tai họa này. Thứ hai là để đưa Lý Hoằng tiến vào kế hoạch to lớn mà tàn khốc của hoàng đế.
Lý Trị có lẽ đã tính đủ mọi phương diện của kế hoạch này rồi, nhưng chắc chắn đó là hắn đã không tính tới kế hoạch hãm phanh nó.
Một kế hoạch lớn thực thi luôn có thế xuất hiện sự cố bất ngờ giữa chừng, hoặc là kết cục thất bại trọn gói. Bởi thế phải có kế hoạch hãm phanh chính kế hoạch của mình, để ngăn sự hoảng loạn gây ra sau thất bại, khiến hậu quả mở rộng ngoài kiểm soát.
Trong mắt Vân Sơ, Hạng Vũ chính là ví dụ điển hình của người không lập kế hoạch hãm phanh, kết quả một trận chiến thất bại, bại cả cuộc chiến, bị người ta xé xác.
Tương tự Tào Tháo ở trận Xích Bích cũng không có kế hoạch ứng phó với trường hợp thất bại, kết quả gây ra thất bại lớn hơn là thất bại của riêng một trận chiến.
Hay như Lưu Bị cũng thế, ở Di Lăng bị người ta cho một mồi lửa thiêu cháy tám trăm dặm doanh trại, từ đó Thục Hán từ mạnh chuyển yếu, không còn vốn tranh thiên hạ với Tào Ngụy nữa.
Ví dụ như thế nhiều không kể xiết, khiến nhiều cơ nghiệp lớn đột nhiên suy tàn.
Kế hoạch của Lý Trị tàn khốc vô nhân tính, cho dù có thành công cũng để lại hậu họa vô cùng, trong mắt Vân Sơ, nếu không có phương thức bù đắp, dù bình định được hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc cũng chẳng lâu dài, ngược lại chôn xuống mầm họa sâu hơn. Lý Hoằng là kế hoạch hãm phanh mà Vân Sơ chuẩn bị.
Hoàng đế bạo ngược vô thường, mệnh lệnh đưa ra, thây chất đầy đất, vấn đề là thống khoái xong rồi thì sao?
Lúc đó phải có người xoa dịu lại, khiến người ta nhìn vào thấy được hi vọng.
Chỉ cần Lý Trị còn sống, bách tính Sơn Đông, Hà Bắc chẳng thể nào toàn tâm toàn ý ngả về Đại Đường, vì ân oán của hai bên quá sâu rồi.
Lý Hoằng thì có thể, trước giờ hắn luôn có danh tiếng tốt, tuy chuyện Vân Na làm hắn mất điểm, nhưng đó là với triều thần, với bách tính lại là chuyện khiến mọi người thấy hắn có tình người có máu thịt hơn.
Cho nên Vân Sơ muốn Lý Hoằng trở thành điểm sáng hi vọng này, có điều Vân Sơ chỉ cho Lý Hoằng cơ hội thôi, hết thảy phải do hắn tự tranh thủ lấy.
Đến ngày thứ ba Lý Hoằng bắt đầu điều binh khiển tướng, binh mã Đông cung thay thường phục rồi từng đội dời quân doanh. Từ tin tức thám báo đưa về, Vân Sơ khá hài lòng với kế hoạch của Lý Hoằng.
Ôn Nhu xem xong nói:" Phòng bị, tiến công đều có, xem ra người trẻ tuổi này rất tự tin... Ö, hắn còn nhờ Bách ky ti thu thập thông tin về hảo hán lục lâm hai bờ Hoàng Hà, đây là điêu ta không nghĩ tới ... Sao thái tử ở trong cung cấm lại biết tới những người này?"
Vân Sơ nghĩ một lúc mới nhớ ra:" Có một quãng thời gian hắn mê mệt chuyện võ hiệp ta kể, nên tới nhà lao huyện Vạn Niên tìm những hảo hán có tài vượt tường băng mái, còn lấy thịt trâu ra dụ họ kể chuyện."
"Sau đó còn có ước mơ hiệu lệnh hảo hán lục lâm, làm minh chủ hắc đạo, mang mấy thứ võ công mèo cào học từ trong ngục ra khoe với ta, bị ta đập một trận liền bỏ vọng tưởng đó."
Địch Nhân Kiệt cười vui vẻ:" Ngươi sai rồi, ta rất muốn thấy cảnh cha làm hoàng đế, con làm cường đạo."
Ôn Nhu phẩy tay:" Đám hảo hán lục lâm bây giờ chẳng có chút tiết tháo nào, ta đoán thái tử phái người tới nói một câu thôi là đám người này cúi đầu quỳ bái rồi. Có đám người này tương trợ, coi như kiểm soát được hai bờ Hoàng Hà, kẻ nào muốn phá sông cũng không qua mắt được."
Vân Sơ lạnh lùng nói với Địch Nhân Kiệt:" Đợi thái tử lợi dụng xong đám sơn tặc, cường đạo đó thì đại lý thừa ngươi nên ra tay. Thái tử gom chúng lại rồi, ngươi quét sạch một mẻ luôn đi, toàn một đám ác tặc, đừng nể nang gì."
Địch Nhân Kiệt tán thành ngay:" Được, giao hẹn thế, có điều không nên giết sạch, tội thập ác bất xá thì chặt đầu, tội chưa tới mức chết thì cho đi Lũng Hữu truân điền, tội nhẹ thì để thái tử kiếm tiếng nhân từ."
Ba người đang bàn bạc thì Lý Hoằng mang bát không tới, thấy trong nồi to có mỳ lên dùng đũa gắp một bát, thêm ớt, dấm, một thìa thịt băm, cuối cùng là lấy hai nhánh tỏi, chẳng nói gì cứ bê bát ăn xì xụp.
Ăn hết bát mỳ, thấy ba người kia nhìn mình chằm chằm, múc thêm bát canh uống sạch, vỗ bụng:" Lâu lắm chưa được ăn thống khoái như vậy."
Vân Sơ nghiêm túc nói:" Thân là thái tử, cử chỉ lời nói phải chú ý chút."
Lý Hoằng gật đầu rất qua loa:" Vài ngày tới sẽ có không ít người lai lịch khác thường tới Trịnh Châu, mong sư phụ cho một con đường, đừng để họ vừa tới đã bị giết."
"Loại người đó chỉ có thể dùng nhất thời, nếu để lâu dài sẽ ảnh hưởng tới nhân thủ khác trong Đông cung, điểm này ngươi phải chú ý, có thể dùng người đàng hoàng thì chớ dùng kẻ có tỳ vết."
"Thời thái tông chẳng phải nhân mã phía dưới toàn cường đạo..."
Vân Sơ cắt lời:" Đó chính là một lý do cao tổ không thích thái tông."
Lý Hoằng ương bướng nói:" Nhưng thái tông chẳng phái vẫn..."
Vân Sơ lần nữa cắt lời:" Ngươi muốn lần nữa dẫn quân tới Huyền Vũ Môn à?"
"Nếu ngươi muốn giang sơn Lý thị được tiếp tục truyền thừa thì tốt nhất nên sửa thói quen tanh máu của Lý thị ngươi đi. Đi theo con đường đàng hoàng tất nhiên không uy phong, không râầm rộ, không thể hiện được cái khí khái anh hùng, nhưng được cái lâu dài."
Lý Hoằng làu bàu:" Sư phụ phải để ta nói hết đã chứ, trước kia có vậy đâu."
"Đó là vì trước kia ngươi không mở mồm ra là toàn mưu kế khiến người ta chướng mắt."
"Hắc, có lẽ theo Hứa thái phó thời gian dài, nên nhiễm ít thói xấu."
Vân Sơ nhíu mày:" Đừng có hơi chút là đẩy trách nhiệm cho ngươi khác, một ông già gân tám mươi vất phải vất vả vì ngươi, nghe câu này không thương tâm sao?"
Lý Hoằng hậm hực:" Ta thấy vì sư phụ không thích ta nữa, mà thích Tư Tư rồi."
"Ngươi là thái tử, chức trách ngươi lớn, độ khoan dung tất nhiên phải nhỏ đi." Vân Sơ không muốn nhiều lời nữa:" Làm tốt việc của ngươi đi, ổn định được Sơn Đông Hà Bắc, ngươi sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi mà không có bất kỳ tranh luận nào."
"Khi đó ngươi sẽ là hoàng đế Đại Đường đầu tiên phù hợp với kỳ vọng của tất cả mọi người."
Lý Hoằng đứng dậy thi lễ rất khoa trương với ba người:" Hai ngày vừa rồi ngủ không ngon, ta đi ngủ đây."
Ôn Nhu nhìn theo bóng lưng Lý Hoằng:" Hơi nghiêm khắc không, thái tử đem suy nghĩ trong lòng nói ra, hắn vẫn thân với ngươi nhất."
Vân Sơ lắc đầu:" Điều ta suy tư, thứ ta muốn làm, tương lai đều thông qua hắn thực hiện, nếu hắn không đạt được trạng thái ta kỳ vọng, ta từ quan đi Tây Vực ngao du cho rồi, ai rảnh đi vẫy đuôi trong cái vũng bùn này chứ?"