Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1182 - Q5 - Chương 199: Chân Tướng Dân Hé Lộ.

Q5 - Chương 199: Chân tướng dân hé lộ. Q5 - Chương 199: Chân tướng dân hé lộ.Q5 - Chương 199: Chân tướng dân hé lộ.

Lý Hoằng rốt cuộc không nghe theo khuyến cáo của Vân Sơ, những kẻ bộ dạng rất bất chính ra vào quân doanh mỗi lúc một nhiều.

"Vừa mới vào đại trướng là một người hiệu xưng Tọa Địa Kim Cương, giỏi sử dụng đôi rìu lớn, hai tay có sức ngàn cân, truyền thuyết kể có cái dũng muôn người khó địch, là đại đương gia của Thanh Phong Sơn Hắc Phong Trại, thường ngày cướp bóc thương cổ qua lại ở một dải Thằng Trì, có tiếng lắm." Ôn Nhu truyền tin tức mới nhất từ chỗ Lý Hoằng, mặc dù không can thiệp nhiều vào chuyện Lý Hoằng làm, nhưng mọi việc họ vẫn khống chế chặt chẽ:

Vân Sơ hỏi:" Nhân mã của hắn có đông không?"

"Có nhân nhưng không có mã, bình thường là hương dân thành thật, lúc nông nhàn làm sơn tặc, đi kiếm thêm."

Địch Nhân Kiệt cau mày, đó là những thành phần xưa nay hắn đả kích:" Loại người đó mà cũng có tư cách gặp thái tử à?"

Ôn Nhu thì lại giao thiệp với loại người đó khá nhiều:" Thái tử bây giờ lễ hiền đãi sĩ, đừng nói là người, không phải người thái tử cũng gặp một lần, miễn hữu dụng là được."

Ba người đang tán gẫu thì thấy Lý Hoằng đích thân dẫn vị Tọa Địa Kim Cương đi ra, không biết nói gì mà tên như con hắc tinh tinh đó toàn thân run bần bật, quỳ xuống lạy lấy lạy để không cần biết hay chín cái, giọng lạc cả đi:" Thái tử cứ trông cậy vào Lão Hắc đi, cứ trông cậy vào Lão Hắc."

Vân Sơ thở dài:" Con người sợ nhất là có lòng cầu tiến, có rồi là bị người ta sai bảo như trâu ngựa."

Ôn Nhu gật gù:" Lại còn tự nguyện làm trâu ngựa nữa chứ."

Địch Nhân Kiệt bổ xung:" Lại còn sợ người ta không dùng mình như trâu ngựa nữa chứ, có khi tên Tọa Địa Kim Cương này về sẽ đào ba thước đất ở Thằng Trì để tìm tặc nhân."

Vân Sơ gãi cổ:" Nhất định rồi." Địch Nhân Kiệt nhắc:" Trương Giản Chi cũng đang đợi một lời của ngươi đấy, ngươi dày vò hắn lâu quá rồi."

"Sắp tới lúc rồi, lần nà thái tử thành công là lúc dùng tới hắn."

Lúc này Lý Hoằng đã biểu diễn xong màn chiêu hiền đãi sĩ, tới trước mặt ba người Vân Sơ:" Sư phụ, đám tặc nhân không thể thoát khỏi thiên la địa võng của ta đâu, có manh mối chắc chắn rồi, ba ngày sau sẽ có tin truyền lại."

Vân Sơ hỏi:" Hai ngày qua ngươi thu nạp được bao nhiêu người thế này rồi."

Không ngở Lý Hoằng thở dài, thả mình xuống ghế đánh uych một cái:" Giờ ta mới hiểu châu phủ Đại Đường đạo tặc đầy rẫy, có 250 dặm sông thôi mà đạo tặc, thủy tặc, sơn tặc, không dưới 5000."

"Đó là ngươi ngầm chiêu nạp nhân thủ thôi, nếu ngươi dám dựng cờ quang minh chính đại chiêu nạp, có tin trong một ngày ngươi có ngày một vạn tặc khẩu các loại tới quy thuận không?”

"Sư phụ nói đùa rồi, ta sao dám."

"Ngươi không dám có thể nhường cho Lý Hiền, ta thấy thằng bé đó dám đấy, nó muốn làm thái tử tới tẩu hỏa nhập ma rồi."

Lý Hoằng gắn giọng:" Chuyện lần này tốt nhất là không nên liên quan tới hắn, nếu không..."

Ôn Nhu vỗ đầu nhớ ra:" Phải rồi Hạ Lan Mẫn Chi đã chạy tới tiền quân của Bùi Hành Kiệm, không rõ hắn định làm gì đây."

Lý Hoằng khinh thường:" Đợi hắn về giết đi là được, cần gì biết hắn làm gì."

Vân Sơ lắc đầu:" Giết hắn khó qua được cửa mẫu hậu ngươi."

Lý Hoằng nghĩ khác:" Sư phụ không hiểu mẫu hậu ta rồi, sư phụ thấy mẫu hậu ta coi trọng ai thì người đó không có kết quả tốt đâu. Vì mẫu hậu ta luôn hiền hòa rộng rãi với người sẽ chết."

"Còn trung thành như Xuân ma ma thì ngày đánh mắng ba lần, không khách khí gì hết." Vân Sơ không nói nhiều, Lý Hoằng tự hình thành suy nghĩ, làm việc của mình, có quan niệm riêng, nói nhiều dù là thiện chí cũng khiến hắn không thích.

Trường Tôn Vô Ky không hiểu đạo lý nay nên mới bị Lý Trị ép tự sát.

Nhớ Trường Tôn Vô Ky, Vân Sơ bất giác nhớ tới Trường Tôn Xung, công văn nói hắn bị sơn tặc giết chết trên đường đi đầy, không biết giờ hắn sống có tốt không?

Hoàng đế nhân từ để lại cho Trường Tôn gia một nhánh huyết mạch, phụ trách dâng hương tế tự cho tổ tiên, song Vân Sơ rất hoài nghi đó có thực sự là huyết mạch của Trường Tôn gia không? Vì khi ở Trường An, hắn chưa bao giờ nghe nói tới Trường Tôn Hoài.

Lý Hoằng rất rõ sự kiện này, thấy sư phụ có nghỉ vấn liền nói:" Đó là người từ quê nhà Triệu Châu đưa tới, nghe nói do Lý Nghĩa Phù làm, Trường Tôn Hoài đã hơn ba mươi rồi, cả ngày chỉ ngồi nhà ăn chút bổng lộc triều đình ban, tuy nghèo khó một chút, nhưng sống rất tốt. Người đó thành thật lắm."

Địch Nhân Kiệt phản bác:" Chưa chắc, ta từng tra quyển tông của Lý Nghĩa Phù, ông ta thu cho Trường Tôn gia 500 quan vào năm Long Sóc thứ hai, muốn bố trí một con cháu ở vị trí hà lệnh. Chứng tỏ người ta có lòng cầu tiến lắm."

Nụ cười trên mặt Lý Hoằng biến mất:" Chẳng lẽ có liên quan ... Đáng lẽ năm xưa ta không nên che chở Trường Tôn Xung."

Vân Sơ phẩy tay:" Mỗi lúc mỗi khác, khi đó ngươi che trở Trường Tôn Xung là vì ngươi nhân từ, nay Trường Tôn Xung nếu muốn hại phụ hoàng ngươi là lỗi của hắn, không liên quan tới ngươi."

Lý Hoằng bóp tay răng rắc:" Đúng là rết trăm chân mà, Trường Tôn Xung hẳn là biết con cháu Trường Tôn gia đi đày Lĩnh Nam đã chết hết mới ra tay."

"Không đúng, Trường Tôn Xung chết rồi trên đường đi Thục rồi, kẻ xuất hiện bây giờ chỉ có thể là mạo danh thôi, không thể sai được."

Lý Hoằng hiểu ra, đúng thế, Trường Tôn Xung chết rồi, đây là điểm dứt khoát phải khẳng định.

"Ngoài ra ngươi chuyển lời cho Hứa học sĩ, nhờ ông ta tới nhà lao Biện Châu thăm Lý Nghĩa Phù một chút."

"Lý Nghĩa Phù đã thành phế nhân rồi."

Vân Sơ nói:" Theo tin tức của Chu Hưng, dù bị phế tứ chỉ, cắt lưỡi, ý chí sinh tôn của ông ta không hề giảm, cơm nước ngày nào cũng ăn hết, ông ta không phải người có ý chí ấy. Ta đoán ông ta đang trông đợi chuyện gì đó có khả năng xảy ra, trong thời gian gần, bảo Hứa học sĩ tới thăm, hỏi xem có tâm sự gì chưa kết, thái tử sẽ giúp."

Lý Hoằng rùng mình một cái, gật đầu không nói.

Vân Sơ cười nhẹ:" Thế nào, vẫn ứng phó được chứ?"

Lý Hoằng cứng cỏi đáp:" Được ạ!"

Vân Sơ võ vai hắn:" Thế mới đúng, chuyện có làm được hay không không sao, thần là thái tử, ngươi phải có quyết tâm, bất kể khó khăn gì cũng không làm khó được."

Tuy từ đầu tới cuối Vân Sơ không chỉ trích Lý Hoằng một chữ, Lý Hoằng ăn xong quay về đại trướng bắt đầu bố trí lại binh lực, đối thủ không rõ, bố trí trước kia tất nhiên là sai, phải bố trí lại.

Đừng thấy Vân Sơ nói chuyện có vẻ chẳng liên quan, lúc thì Hạ Lan Mẫn Chị, lát thì Trường Tôn Xung đã chết, rồi lại còn Lý Nghĩa Phù đã thành phế nhân vẫn cố sống.

Nếu Lý Hoằng đủ thông minh, hắn từ trong đó chỉnh lý ra manh mối có ích cho cục diện hiện thời của hắn.

Mà hiển nhiên, Lý Hoằng là đứa bé thông minh.

Chuyện còn lại thì đơn giản rồi, phải đi xác nhận từng chuyện chưa biết, sẽ có toàn bộ chân tướng.
Bình Luận (0)
Comment