Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1183 - Q5 - Chương 200: Giá Trị Lợi Dụng Cuối Cùng.

Q5 - Chương 200: Giá trị lợi dụng cuối cùng. Q5 - Chương 200: Giá trị lợi dụng cuối cùng.Q5 - Chương 200: Giá trị lợi dụng cuối cùng.

Khi Hứa Kính Tông gặp Lý Nghĩa Phù thì trên người ông ta mặc rất nhiều y phục, gần như đem y phục quấn mình thành quả bóng.

Không chỉ ông ta mà ngay cả Chu Hưng và đám ngục lại đều như vậy, đem hết y phục mặc lên người.

Nguyên do là mấy ngày qua, Chu Hưng liên tục an bài người đổ nước từ bên ngoài vào nhà lao, nước chảy lênh láng khắp nơi, giữa mùa đông lạnh nước hắt thành băng này, trong nhà lao gần như không cách nào sống nổi nữa.

Đám ngục tốt không hiểu nguyên do làm như thế, thi thoảng còn ở ngoài la hét, bày ra đủ âm thanh hỗn loạn, tới khi Hứa Kính Tông đến mới ngừng việc này.

Từ lúc nước chảy vào nhà lao, Lý Nghĩa Phù mỗi ngày đều dựa vào tường cười, dù lưng lạnh buốt chẳng thoải mái gì, ông ta vẫn dựa người vào tường, tựa hồ từ bức tường truyền tới hơi ấm vậy.

Nhìn thấy Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù há cái miệng không lưỡi của mình ra cười a a gọi.

Chu Hưng mang tới một cái ghế, Hứa Kính Tông ngồi cách lan can, lấy trong lòng ra cái lò sưởi ấm:" Lão phu phát hiện có hơi muộn."

Lý Nghĩa Phù cười thỏa mãn.

"Đó là đường lui ngươi tự để lại cho mình à?"

Lý Nghĩ Phù lắc đầu.

"Lão phu nghĩ không ra, Trường Tôn gia diệt vong nhờ tay hai người chúng ta, chúng ta có mối thù sâu như biển với Trường Tôn gia, lý do gì hên bên các ngươi tới với nhau."

"À có lẽ là khi ngươi làm truất trí đại sứ U Châu, khi đó ngươi nhận hoàng lệnh, tới Hà Bắc giải quyết dân loạn. Lần đó ngươi làm rất tốt, mới nửa năm đã dẹp loạn xong, được bệ hạ tán thưởng. Lão phu khi đó bất ngờ lắm, vì chuyện đó ngoài phạm vi năng lực của ngươi mới đúng."

"Lão phu nghĩ, Trường Tôn gia tuy bại vong, ở Hà Bắc vẫn có vô số môn sinh cố cựu, những người đó nóng lòng kiếm một chỗ dựa mới. Còn ngươi, cần người làm việc cho ngươi, nên hai bên tới với chứ gì?"

Lý Nghĩa Phù tuy mặt đầy cáu ghét bẩn thỉu, nhưng nụ cười là thật.

Hứa Kính Tông thở dài:" Khi ngươi bị sát thủ vây khốn ở Lạc Dương, kêu trời không được, gọi đất chẳng xong, đám người đó lại phản bội ngươi chứ gì?"

Lý Nghĩa Phù nghe thấy hai chữ sát thủ là mở to mắt nhìn chăm chằm Hứa Kính Tông, như muốn nghe xem ông ta biết gì về chuyện đó."

Hứa Kính Tông kể tiếp:" Lão phu tuy không biết đám sát thủ Thanh Y Lâu do ai an bài, nhưng đám sát thủ sau này làm ngươi tiến lui không được là Bách ky ti và Hoa Lang Đồ."

Lý Nghĩa Phù không ngừng hét lớn, đập đầu vào tường, như đang cố gắng truyền đạt tin tức gì với Lý Nghĩa Phù.

Hứa Kính Tông rất giỏi đọc tâm ý người khác, chẳng phải ông ta có dị năng gì, mà đó là thứ nhiều năm tích lũy được:" Không phải thái tử đâu, hẳn là Vân Sơ đấy."

Mắt Lý Nghĩa Phù muốn toét ra.

"Được, được, Vân Sơ là sư phụ của thái tử, đệ tử gánh tội cho sư phụ cũng phải thôi, ngươi nói là thái tử thì là thái tử, chẳng khác biệt gì. Giờ nể tình lão phu tới thăm ngươi, có thể cho lão phu biết, Trường Tôn Xung còn sống không?"

Nghe câu hỏi này, Lý Nghĩa Phù bình tĩnh lại.

Hứa Kính Tông thở dài:" Vậy tức là chưa chết rồi, chẳng lẽ chuyện Trường Tôn Xung bị sơn tặc giết cũng là chiêu số của ngươi? Lý Nghĩa Phù, ngươi to gan lắm, không sợ hắn báo thù à?"

Lý Nghĩa Phù cười nhạt.

"Tuổi ngươi mới qua năm mươi, hà tất làm chuyện trái lẽ trời vậy chứ? Ngươi xem lão phu đã tám mươi rồi, vẫn ngồi nhìn mặt trời mọc lại lặn, sao phải gấp." "À lão phu quên, trước khi ngươi chuyển tới Diêm Đình, tổ tiên sống ở Doanh Châu thuộc quận Bác Lăng, về công về tư, ngươi đều có nghĩa vụ giúp đỡ Trường Tôn gia."

"Nghĩ cũng phải thôi, khi mới tính kế Trường Tôn gia, ngươi rất tích cực, về sau lại rụt rè, có lẽ khi đó ngươi đã có ý rút lui rồi."

"Nói vậy là ngươi chưa bao giờ coi mình là quan viên Đại Đường, từ đáy lòng ngươi vẫn gần gũi với Hà Bắc ... Ngươi luôn âm thầm phá hoại Đại Đường, tìm cơ hội báo thù bệ hạ nhưng bách tính hai bờ Hoàng Hà có tội gì?"

Lý Nghĩa Phù cười rất sáng lạn, còn bò ra đất, há miệng cắn một miếng băng, nhai nát nuốt xuống, dù miệng rất lạnh, vẫn cứ cười nhưng mặt vặn vẹo như ác quỷ.

Hứa Kính Tông nhìn hồi lâu thấy vẻ mặt Lý Nghĩa Phù không đổi, Chu Hưng lên kiểm tra hơi thở mới biết kẻ này chết rồi.

Hứa Kính Tông cởi áo choàng lông, run run đắp lên người Lý Nghĩa Phù, nói với Chu Hưng:" Lý Nghĩa Phù đã khai nhận, năm xưa hắn thả cho Trường Tôn Xung đi, đồng thời câu kết dư nghiệt Trường Tôn gia ở Triệu Châu, muốn phá băng Hoàng Hà, tạo lũ hại bệ hạ."

Chu Hưng trâm ngâm:" Bệ hạ nhất thời nhân từ, chỉ đày ba nhi tử của Lý Nghĩa Phù ra biên cương, giờ xem ra không ổn rồi. Nên triệu gia quyến của tên tặc nhân này về, thẩm vấn xem ở Hà Bắc có bao người câu kết với hắn."

"Tỉ mỉ lắm, bội phục, ngươi xem, lão phu già cả lẩn thẩn rồi, chỉ thấy Lý Nghĩa Phù đáng thương mà quên hắn còn tội chưa làm rõ."

Hứa Kính Tông nói xong thì đồng tử của ông ta dìu ông ta khỏi lao ngục.

Bên ngoài mặt trời trắng bệch treo trên cao, mặc dù không ấm, nhưng cũng sáng lắm, Lý Nghĩa Phù tưởng rằng mưu kế của mình đã thành công, mình báo được thù, chết đi trong thỏa mãn, coi như cũng không tệ. Mặt đất bên ngoài nhà lao khô cong, Chu Hưng đổ nước vào nhà lao cũng là mưu kế của Hứa Kính Tông, để Lý Nghĩa Phù cho rằng lũ đã tới rồi, kế hoạch đã thành công, không cần che giấu nữa ... Lũ không tới song chẳng có gì tốt lành hết, tuyết quá ít, khai xuân năm sau e rằng đất chẳng đủ độ ẩm để trồng trọt. Hứa Kính Tông nhìn bầu trời xanh lam, lẩm bẩm:" Xem ra chỉ cần là quan viên xuất thân Hà Bắc thì sẽ đều gặp xui xẻo rồi..."

Lý Hoằng nhận được tin tức của Hứa Kính Tông, có chút thất thần, dù sao năm xưa Trường Tôn Xung được hắn che chở ở Đông cung những năm năm.

"Sư phụ, Trường Tôn Xung sẽ không xuất hiện ở đây chứ?"

Vân Sơ phủ định:" Không đâu, khi Trường Tôn Xung đào vong thì tóc đã bạc, lão thần tiên nói, đó là chứng tâm lực suy kiệt, tổn hại tới tuổi thọ. Nay đã mấy năm qua đi, khả năng hắn là người thiên cổ rồi."

"Chuyện này có khả năng là mấy đứa nhi tử của Trườn Tôn Xung làm, ngươi sẽ không mềm lòng chứ?"

Lý Hoằng đanh mặt:" Vẻn vẹn chuyện chúng mưu hại phụ hoàng ta là không thể tha được."

"Ta tưởng ngươi sẽ nói, vẻn vẹn chuyện chúng ý đồ tạo lũ Hoàng Hà hại chế vô số bách tính hai bờ là không thể tha được."

"Lúc này nên nói chuyện tình phụ tử có lợi hơn là tấm lòng vì thiên hạ." Lý Hoằng nhìn mô hình Hoàng Hà đã đông cứng bên ngoài đại trướng, dẫm chân lên:" Nếu chúng ta không tra, dưới mặt băng này đã có vô số oan hồn."

"Lần này cô bố trí thiên lạ địa võng ở hai bờ Hoàng Hà, bất kể là kẻ nào hại người cũng chỉ có đi không về."
Bình Luận (0)
Comment