Q5 - Chương 201: Người xưa chẳng còn.
Q5 - Chương 201: Người xưa chẳng còn.Q5 - Chương 201: Người xưa chẳng còn.
Ân Nhị Hổ tiễn Tiết Trường Phong cứ trì hoãn mãi không chịu đi, chủ thượng đã ra nghiêm lệnh rồi, nếu hắn không chịu mau chóng tới U Châu, sẽ phái người khác thay thế.
Tiết Trường Phong đành phải đơn thương độc mã cưỡi ngựa đông tiến.
Ân Nhị Hổ như bà nương đa tình, bế đứa bé tiễn chân Tiết Trường Phong mười dặm.
"Ta sẽ không về nữa đâu." Tiết Trường Phong vẫy tay với Ân Nhị Hổ, lớn tiếng hét:
Ân Nhị Hổ che tai khuê nữ, hét lên:" Tốt nhất đừng có về, ngươi mà về ta đánh gãy chân, khi gặp Hạ Lan Mẫn Chi thì hỏi thăm hộ ta."
"Ta sẽ không gặp Hạ Lan Mẫn Chi."
"Ngươi sẽ gặp, đó là số mệnh của ngươi."
Tiết Trường Phong chửi bậy một câu, hạ mũ chùm xuống, cưỡi ngựa đội gió lạnh tiến lên. ........
Một ngày trước khi Vân Sơ nhận được mệnh lệnh đông tiến, Lý Hoằng giăng thiên la địa võng rốt cuộc cũng có thu hoạch, bọn họ bắt được một người trẻ tuổi, nghe người này là trưởng tôn của Triệu quốc công Trường Tôn Vô Ky quá cố.
Ở cái thời đại hơi một chút là có kẻ giả mạo hậu duệ người ta, mọi người đã chẳng tin những lời lừa gạt đó nữa.
Vân Sơ sau khi gặp Trường Tôn Duyên, xác nhận hắn chính là trưởng tử của Trường Tôn Xung, tuy hắn không thừa nhận nhưng hắn là Trường Tôn Duyên thực sự.
"Sao lại nghĩ quẩn như thế?" Đợi trong đại trướng chỉ còn lại thái tử và Trường Tôn Duyên, Vân Sơ mới bùi ngùi nói:
Trường Tôn Duyên không nói không rằng.
Vân Sơ gõ bàn:" Trường Tôn huynh có khỏe không?” Nghe hỏi tới phụ thân, Trường Tôn Duyên chắp tay:" Gia phụ đã qua đời hai năm trước."
Vân Sơ trầm mặc chốc lát, nói:" Đáng tiếc."
Nói xong y đi ra ngoài, nhường chỗ cho đôi biểu huynh đệ kia.
Bên ngoài binh sĩ đang bận rộn nhổ trại, Vân Sơ chẳng muốn nói chuyện, nhưng Ôn Nhu lại sán tới:" Ta đoán đợi bệ hạ ngự long đăng thiên, hoàng hậu không còn, Trường Tông gia ắt được triều đình đề bạt lại."
"Bệ hạ sở dĩ đối phó với Triệu quốc công tàn khốc như thế là vì thế lực của ông ấy quá lớn, thế lực của ông ấy bị diệt trừ rồi, nể tình Văn Đức hoàng hậu, trọng dụng lại là chuyện tất nhiên."
"Bây giờ Trường Tôn Duyên lại mưu phản, thế gian chẳng còn Trường Tôn gia nữa."
Vân Sơ hừ mũi:" Ta thấy vậy cũng tốt, so với sau này khúm núm hạ mình kế thừa cái tước vị Triệu quốc công không quyền không thế sống qua ngày, không bằng bùng cháy một lần, ít nhất còn hả mối hận trong lòng."
"Ta không tán đồng việc chúng làm, nhưng ta thông cảm được."
Ôn Nhu thở dài:" Nhớ tới phong thái Trường Tôn Xung, tựa hồ mới ngày hôm qua thôi."
Vân Sơ gật đầu:" Hắn đúng là phò mã tốt nhất của Đại Đường, tiếc thay nhân vật phong lưu một đời, giờ chỉ còn nắm đất vàng."
"Sau này ta chết, nếu có thể đạt tới tước vị công hầu, sẽ làm một bộ kim lũ ngọc y, bọc người trong đó, như thế dù có chết cũng thành bảo vật giá trị vô song."
Vân Sơ không ngờ Ôn Nhu lại có ý nghĩ thiểu năng như vậy, rất lo cho hậu sự của hắn, vì bọn đào trộm mộ thích nhất loại người như thế.
"Ngươi giúp tơ làm cơ quan chống trộm." Ôn Nhu đâu có ngốc, bổ xung ngay:
"Dễ lắm, ta có một cách, nung đá thành một loại vôi sống, nó gặp nước sẽ vững chắc vô cùng, lại cho thêm khung thép vào trong, làm cái phòng lớn có tường dày trên dưới trái phải đều mười trượng. Cuối cùng đặt phòng này nối liền với một ngọn núi, thế là ngươi có thể yên giấc ngàn năm."
"Chẳng may ta sống lại thì sao?"
"Không sao, ta sẽ thiết kế cửa mở được từ bên trong, nếu ngươi tỉnh lại cứ kéo cửa mà ra."
Hai người nói đùa để giải tỏa thì Lý Hoằng đi ra, hai mắt đỏ hoe, giống vừa mới khóc.
"Khi ta còn nhỏ, Trường Tôn Duyên từng cõng ta."
Ôn Nhu nhìn ống tay áo Lý Hoằng:" Nên phải bôi nước gừng vào tay áo à?"
Lý Hoằng than:" Ta cũng muốn khóc những không khóc nổi, đành phải thế."
Vân Sơ hỏi:" Trường Tôn Duyên đâu?"
Lý Hoằng mũi xụt xịt:" Vừa mới ... mới chặt đầu."
"Cần xử lý bao nhiêu người?"
"Sau khi xét xử, ít nhất chặt đầu hơn sáu trăm."
"Không thể giết luôn à?"
"Không thể, phụ hoàng ta sẽ phái người tới thẩm vấn, ta giết Trường Tôn Duyên đã là vượt quyền rồi?"
Vân Sơ hỏi:" Người tới là ai?"
"Lạc Dương đại lý tự thừa Úy Trì Chân."
"Không ngờ ở Đại Đường lại có thể gặp được người Tắc, thật hiếm có."
Lý Hoằng nghe vậy tinh thân phấn chấn, hỏi ngay:" Có phải người trong bộ tộc của Vân Na không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải, Úy Trì thị vốn là người Tắc, sau chiến loạn Nam Bắc triều, bị Tiên Ti chính phục, thành cuối cùng thánh Úy Trì thị của Thác Bạc bộ."
"Người Tắc là thế, ai mạnh theo người đó, lão đại gặp xui xẻo thì họ đổi lão đại sống tiếp, rất nhiều lão đại đã chết, nhưng họ còn sống. Sau khi Vân Na thành nữ vương người tắc, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn, đến lúc đó với năng lực sinh con biến thái của họ, họ lớn mạnh là chuyện sớm muộn."
Lý Hoằng nhớ tới Vân Na ở cùng mình bảy ngày đã mang thai chạy mất, thái tử phi thì cả năm không có động tĩnh gì, nên rất tán đồng Vân Sơ nói bản lĩnh lớn nhất của người Tắc là sinh con.
Vân Sơ lại hỏi Lý Hoằng:" Ngươi chiêu nạp nhiều tặc nhân như thế, trong đó còn có một số vì người lập công lớn, ngươi chuẩn bị xử trí thế nào?"
Lý Hoằng đáp:" Mai Lâu Sư Đức sẽ tới, ta giao toàn quyền cho hắn, hắn sẽ làm tốt."
Lâu Sư Đức là một người có năng lực làm việc rất cao, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ ở Đông cung, không có chuyện gì hắn không xử lý được.
Thêm vào người này khiêm tốn lễ độ, ngay cả hoàng đế, hoàng hậu nhiều lần khen ngợi.
Có điều dù việc bên ngoài có Lâu Sư Đức, trong có Hứa Kính Tông, Vân Sơ vẫn thấy bên cạnh Lý Hoằng cần một nhân tài có ý chí tiến thủ.
Lâu Sư Đức là nhân tài làm việc, nhưng đem lên tranh đấu triều đường thì lực bất tòng tâm. Hứa Kính Tông thì tuổi đã quá cao, tinh lực không đủ, chẳng biết khi nào lăn ra chết. Vi thế Vân Sơ thấy Trương Giản Chi bao năm qua mài rũa ở Thổ Cốc Hồn đủ rồi, nên vào Đông cung làm tân khách của thái tử.
Đây cũng là điều làm Địch Nhân Kiệt đau đáu nhiều năm.
Đại quân của Bùi Hành Kiệm đã vượt qua Hoàng Hà tiến vào Tể Châu, coi như chính thức bước vào lãnh địa Sơn Đông, Hà Bắc. Theo quân báo của Bùi Hành Kiệm, khi đại quân vượt sông, thứ sử Tể Châu là Bùi Thủ Chân ra sức đàn áp mới trưng dụng được đủ thuyền.
Bùi Hành Kiệm và Bùi Thủ Chân là đồng tộc nhưng khác nhánh, hoàng đế đông tuần, Bùi Thủ Chân tất nhiên cực lực ủng hộ. Đáng tiếc hắn làm quan ở Tể Châu, không làm được nhiều việc lắm, lần này có Bùi Hành Kiệm trấn giữ, mới có khí phách phân chia giới tuyến với sĩ tộc Sơn Đông.
Một khi trung quân của hoàng đế vượt sông, cuộc chiến với sĩ tộc Sơn Đông, Hà Bắc sẽ tới hồi quyết liệt, cục diện khi dó phức tạp hơn ở phía nam Hoàng Hà nhiều. Càng chưa nói tới Lý Hoằng thừa cơ tham dự, bên cạnh không có một nhân vật đủ lão luyện là không ổn.