Q5 - Chương 202: Một roi tuyệt tình.
Q5 - Chương 202: Một roi tuyệt tình.Q5 - Chương 202: Một roi tuyệt tình.
Thực ra Trương Giản Chi đã tới trong quân của Vân Sơ nửa tháng rồi, sau khi sứ giả ở Trường An về báo tin Vân Sơ rỡ bỏ lệnh cấm với hắn, hắn vứt bỏ mọi thứ chạy về Trường An. Nhưng từ lúc hắn rời Thổ Cốc Hồn về tới Trung Nguyên, Vân Sơ chưa từng gặp hắn, cho nên suốt ngày hắn nơm nớp lo sợ, không dám đi tìm Vân Sơ.
Vân Sơ chú trọng lợi ích thực tế, điểm này Trương Giản Chi biết rất rõ, hắn ở Thổ Cốc Hồn tranh đấu với Từ Kính Nghiệp vẻn vẹn chỉ có thể tồn tại, chẳng có lợi ích gì. Ngược lại, vì hai người đấu tranh không dứt, làm Thổ Cốc Hồn một nơi vốn giàu có gia súc biến thành nơi nghèo khó, ngay cả sói cũng chẳng có mồi để săn.
Hiển nhiên chẳng còn gì để khiến Vân Sơ động lòng.
Cửu Phì đi tới lều bố trí Trương Giản Chi, vừa mới đi vào đã niềm nở chắp tay:" Chúc mừng, chúc mừng."
Hai người quan hệ chẳng tốt đẹp gì, Trương Giản Chi mặt lạnh tanh đáp lễ:" Phì tiên sinh, có gì mà chúc mừng chứ.”
"Thái tử nhìn trúng ngươi rồi."
Trương Giản Chi khẽ run một cái, giọng cũng run theo:" Thật sao?"
Cửu Phì ghé cái mặt rỗ tới bên cạnh Trương Giản Chỉ thì thâm:" Gia chủ vốn định để ngươi đi Âm Sơn chăn cừu, tiếp tục cung ứng trâu cừu cho Trường An. Kết quả thái tử nhìn trúng ngươi, nghe kể chuyện trước kia của ngươi xong, nói ngươi là nhân tài, nên đòi người."
"Gia chủ nghĩ rất lâu, sợ ngươi không đáp ứng được kỳ vọng của thái tử, khiến gia chủ hổ thẹn, vì thế gia chủ bảo ta tới hỏi ngươi một câu, ngươi có làm được không?"
Bao năm trắc trở gập ghềnh, Trương Giản Chi nào còn ngạo khí trước kia, quỳ ngay xuống giơ tay thề:" Dám tan xương nát thịt báo đáp thái tử."
Cửu Phì chép miệng:" Kỳ thực ta cũng coi trọng ngươi, ở cái nơi như Thổ Cốc Hồn mà cũng gây dựng lên được một đội ngũ, tuy chẳng có tác dụng gì, song cũng đáng quý." "Gia chủ nói, ngươi trực tiếp đi gặp thái tử, nếu được thái tử nhìn trúng thì sau này làm việc ở Đông cung, nếu không thì đi Âm Sơn chăn trâu chăn cừu, ít ra còn hữu dụng."
Trương Giản Chi nghẹn ngào:" Tất nhiên, tất nhiên."
"Đi đi, đây là cơ hội cuối cùng gia chủ cho ngươi, thương xót ngươi nhiều năm lận đận, mong mỏi có quan chức không thành, con đường sau này phải xem tạo hóa của ngươi.
Trương Giản Chi đứng dậy:" Sau này nhất định nghe lệnh quân hầu."
Cửu Phì đứng lại, nghiêm túc nói:" Ngươi phải biết, gia chủ ghét nhất loại sáng Tần chiều Sở, từ nay vê sau chủ tử của ngươi chỉ có một mình thái tử, không liên quan gì tới Vân gia."
Trương Giản Chi không tin, cho rằng Cửu Phì đang thử mình:" Xin Phì tiên sinh yên tâm, Trương Giản chi này không phải loại vong ân phụ nghĩa."
Cửu Phì lấy trong ống tay áo ra một cái roi, quất vào mặt Trương Giản Chi, quát:" Một roi này từ ngay ngươi và Vân gia ân đoạn nghĩa tuyệt."
Chát!
Vết roi đỏ rực hiện lên trên gương mặt anh tuấn của Trương Giản Chỉ.
Trương Giản Chi không phải là người lòng dạ rộng rãi, sỉ nhục của một roi này làm chút cảm kích vốn chẳng nhiều trong lòng hắn tan biến sạch, còn sinh ra thù hận.
Cho dù sau này hắn có thành tể tướng chăng nữa, đoán chừng khi nghĩ lại một roi này, vẫn hận tới muốn phân thây xé xác Cửu Phì.
Vân Sơ chẳng bận tâm, vì bây giờ y thừa sức kiếm chế Trương Giản Chi, cho dù hắn có thù hận thế nào, không vui thế nào, gặp y vẫn phải tươi cười, gặp người khác phải nói cảm tạ ân đức Vân Sơ nâng đỡ.
Qua lại với người mang chí lớn thi đừng nói tới tinh nghĩa gì hét, loại người này sau khi phát đạt rồi sẽ coi tình nghĩa là thứ vương víu.
Đó là lý do vì sao sau này Hàn Tín phát đạt lại báo đáp người cho ông ta một bữa cơm trăm lượng hoàng kim, nhưng người bạn cho ông ta ăn chực hai năm lại không hề có ý báo đáp.
Ông ta sẽ quên đi tình nghĩa ăn ở nhà người bạn hai năm, chỉ nhớ người ta đối xử khắc bạc với mình.
Đó là nhân vật lớn, tuyệt tình tuyệt nghĩa, thường họ không thể hiện ra đau, một khi thể hiện ra sẽ khiến ngươi dù giữa mùa hè cũng lạnh ngắt như đêm đông.
Cho nên Vân Sơ sai Cửu Phì đánh một roi này chính là báo thù sự tuyệt tinh sau này của hắn, thu chút lợi tức trước, đừng để sau này hắn trở mặt thì hối hận sao hồi xưa tử tế với hắn.
Người Vân Sơ tiến cử, Lý Hoằng tất nhiên thu nhận, sau khi gặp Trương Giản Chị, càng phát hiện người này là nhân tài, bất kể là ăn nói, khí chất, kiến thức, trí tuệ đều là thượng đẳng, dù trên mặt có vết roi khó coi không làm ảnh hưởng tới phong độ của hắn.
Ngay tức thì Trương Giản Chi thành tân khách thái tử tòng lục phẩm.
Buổi tối ăn cơm, Lý Hoằng mới hỏi tới vết roi trên mặt Trương Giản Chỉ.
Vân Sơ nói:" Đó là con ngựa hoang khó thuần."
"Sư phụ đã dùng roi với hắn, vậy sau này ta dùng dao với xích sắt."
"Kỳ thực đạo huấn luyện ngựa năm xưa mẫu hậu ngươi nói không có gì sai hết, ngươi là thái tử, đâu ra thời gian thông qua tình cảm đi lung lạc với mỗi một bộ hạ.
"Mau ăn cơm đi, nửa canh giờ nữa đại quân lên đường rồi."
Nửa canh giờ sau tiếng tù và vang lên trong quân doanh, đại quân rời Trịnh Châu, từ từ tiến về Biện Châu.
Vân Sơ quay đầu lại nhìn Trịnh Châu, ở đây gân một tháng, chưa từng một lần thăm thú nơi này, không thể không nói đó là điều đáng tiếc, đi xa một chuyến, rốt cuộc đa phần ở trong quân doanh.
Nhưng mà chẳng đi thì hơn, y biết đại quân rời đi rồi, cuộc chiến ở Trịnh Châu mới bắt đầu, tốt nhất đừng đầu tư chút tình cảm nào vào đó. Hoàng đế giết một đám phú hộ, đầy ải một đám, nhanh thôi sẽ có thế lực các nơi nhảy vào tranh đoạt Trịnh Châu.
Phú hộ từ bên ngoài tới có lẽ sẽ tỏ ra vô cùng nhân từ, lương thiện, hữu ích. Nhưng lâu dần, địa vị đã vững, thứ bẩn thỉu luôn bẩn thỉu, rửa chẳng sạch.
Vân Sơ mong Lý Tư bố cục ở thôn quê nhanh một chút, khi đám phú hộ phân chia xong lợi ích ở thành thị, bắt đầu chuyển ánh mắt xuống thôn quê, thì Lý Tư đã có thể chỉnh hợp họ thành một khối thống nhất.