Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1186 - Q5 - Chương 203: Lý Trị Thấy Mình Anh Minh Hơn Tân Hiếu Công. (1)

Q5 - Chương 203: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (1) Q5 - Chương 203: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (1)Q5 - Chương 203: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (1)

"Ta là An Định công chúa, sau này các ngươi phải nghe ta." Lý Tư đứng trên càng xe, ánh mắt dữ dội nhìn đám lý trưởng:

"Đất đai phân phối lại phải phân tới tay mỗi người, kẻ nào dám mưu lợi trong đó, đừng trách ta không nương tay. Lần này bản công chúa tới đốc thúc thi hành ruộng khẩu phần, vĩnh nghiệp."

"Không có hộ khẩu thì đi đăng ký hộ khẩu, sau đó mới được phân chia ruộng, đây là ân điển Đại Đường ban cho các ngươi."

"Bản công chúa bỏ tiền, bỏ hạt giống, giúp các ngươi mua trâu cày, cây giống, không cần tiền lãi của các ngươi, chỉ cần sau khi thu hoạch lấy lương thực, gia súc trả tiền trâu tiền giống là được."

"Nếu gặp phải năm thiên tai mất mùa, tiền hoãn lại, tới khi các ngươi có khả năng trả thì thôi."

"Đừng sợ đám đại hộ bắt nạt các ngươi, đại hộ lớn tới mấy cũng không lớn bằng hoàng gia ... Chỉ cân mọi người đồng tâm hợp lực thì không sợ có người tới nha bắt nạt."

Vân Cẩn ngây ra nhìn Lý Tư tay chống hông chỉ mặt đám người lớn râu dài ra hiệu lệnh, cảm thấy Lý Tư thật xinh đẹp, gương mặt nhỏ vốn có chút nhợt nhạt cũng thành hồng hào, chỉ muốn hôn một cái.

Trước kia toàn là Lý Tư chủ động hôn nó, giờ nó muốn hôn Lý Tư một lần.

Vì dáng vẻ Lý Tư bây giờ rất giống mẫu thân mỗi khi cuối năm gặp mặt chưởng quầy các nơi, từ ngữ khí tới thần thái đều giống hệt.

Đúng lúc này Ôn Hoan mặt âm trầm đi tới:" Người nơi này toàn đám vương bát đản."

Vân Cẩn chỉ đám lý trưởng bị lời Lý Tư làm kích động:" Họ nghe lời lắm mà."

Địch Quang Tự tới sau mặt cũng đỏ bừng vì giận:" Nghe cái gì, vừa rồi có một tên lý trưởng mặt mày đầu trộm đuôi cướp tới nới với bọn ta, họ chuẩn bị thu mỗi lý một quan tiền, làm tượng cho Tư Tư tỷ, để hương dấn biết, công chúa là người bảo hộ cho họ."

"Mới đầu ta còn nghĩ là chuyện tốt, nhưng tên khốn kiếp đó nói, cả Trịnh Châu có 378 lý, mỗi lý thu một quan là 378 quan. Tới khi đó chỉ cần làm tượng cao hai thước là đủ, số tiền còn lại hiếu kính Tư Tư ỷ."

Vân Cẩn hỏi:" Tượng cao hai thước cần bao nhiêu tiền?"

Ôn Hoan xòe năm ngón tay ra:" 500 đồng là đủ."

Vân Cẩn tức thì xoẹt một cái rút đoản kiếm ra:" Tên đó ở đâu, ta đi giết hắn."

Đây là lần đầu tiên Vân Cẩn gặp phải kẻ lừa đảo.

Thế giới vốn gân như hoàn mỹ của nó bị đám lý trưởng đáng chết đó đập vỡ, khiến đứa bé vốn hiền lành lương thiện không tiếp nhận được.

Thêm vào nó có một người cha nhìn có vẻ là quân tử lễ độ, thực tế là tên cuồng bạo lực, nên khi nghe thấy loại chuyện đó, tức thì huyết mạch đó bộc phát là chuyện thường.

Còn về phần trông cậy vào hai đứa ưa náo nhiệt như Ôn Hoan và Địch Nhân Kiệt ngăn cản thì tất nhiên không được. Cũng may Địch Quang Tự biết giết người là không tốt, nên lấy đoản kiếm của Vân Cẩn, nhét cho nó cây gậy bóng chày đặc sản của Vân gia. Thế là ba thằng tiểu ba vương được một đám gia phó xúm quanh, cầm gậy đi tìm tên lý trưởng đầu trộm đuôi cướp.

Lý trưởng đầu trộm đuôi cướp vốn định lấy lòng đám trẻ con Lý Tư, hi vọng giúp Lý Tư kiếm một khoản tiền thì mình cũng đút túi riêng một chút.

Không ngờ bị ba tiểu thiên niên nhìn một cái biết ngay là kẻ ác đi kiếm chuyện tới tìm, hắn biết chuyện không ổn, ba đứa bé đó còn chưa học được cách che giấu hỉ nộ, sát khí viết rõ trên mặt.

Gia phó Vân gia trừ Đại Phi tới Thập Phì mua về ban đầu, còn lại là toàn phủ binh theo Vân Sơ ra trận thành tàn tật, thường ngày trừ ít việc lặt vặt thì toàn hưởng phúc, ở Trường An nhất là trong phường Tấn Xương, làm gì có ai dám trêu chọc vào Vân gia. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp chuyện tiểu hầu gia bị chọc giận, tức thì thấy cơ hội báo đáp quân hầu tới rồi, cả đám ùn ùn kéo tới, ấn tên lý trưởng kia xuống đất. Lão binh kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh không ngừng chỉ dần tiểu hầu gia đánh chỗ nào cho đau.

Vân Cẩn cơn giận bộc phát, vung gậy đập loạn xạ, Ôn Hoan và Địch Quang Tự ở bên hưng phấn như khỉ, cũng trút mưa gậy xuống.

ebookshop.vn

Đám phủ binh giữ tên lý trưởng thấy đánh sau lưng như vậy là đủ rồi, xoay người tên đó lại cho ba vị tiểu công tử đánh tiếp.

Đánh đủ bốn mặt, tên lý trưởng chỉ còn sức để thở.

Lý Tư suất lĩnh đám lý trưởng đứng bên nhìn, đợi đám Vân Cẩn hết sức rồi mới quắc mặt nói với đám lý trưởng:" Trừ thuế triều đình ra, nếu ta nghe nói các ngươi thu thêm của bách tính một đồng, ta sẽ đánh các ngươi thế này."

"Không phải, ta sẽ kiếm một đám người tới đánh các ngươi."

Đám lý trưởng mồ hôi ròng ròng, luôn mồm vâng dạ nói không dám, tên lý trưởng tai dơi mặt chuột kia còn trẻ lắm, mới hơn ba mươi một chút, thường ngày là người khôn khéo, quan hệ không tệ với các quan lão gia trong thành, không ngờ hôm nay vì chính sự khôn khéo của mình mà gặp họa.

Vừa rồi ba đứa bé kia đánh chẳng biết nể nang gì, tên đó dù không chết, sau này tàn tật gì chưa nói chứ thành thái giám là cái chắc rồi.

Từ Biện Châu tới Bộc Dương tới 300 dặm, loan giá của Lý Trị đi đúng tám ngày, đến khi thoát khỏi phạm vi lũ Hoàng Hà, tảng đá lớn đè trên ngực mỗi người mới đặt xuống.

Giờ văn võ toàn triều đều đã biết Vân Sơ suy đoán ra sự kiện mưu sát không thành này, đầu của Trường Tôn Duyên bị thái tử lục soái đưa tới trước mặt hoàng đế rồi.

Tiếp đó còn có hơn 600 người còn đang trên đường vận chuyển, còn 6000 cân thuốc nổ bị bắt giữ. Tất cả chứng minh thái tử lần này làm việc vô cùng đẹp đẽ, đem một tai họa kết liễu trong vô hình, không để lại chút hậu quả gì.

Đây là kết quả tốt nhất rồi, hoàng đế Lý Trị khen không ngớt miệng, cả văn võ toàn triều cũng rất hài lòng với thái tử lần đầu gánh trọng trách lớn, chỉ Vũ Mị không hài lòng.

"Vân Sơ thống lĩnh ba vạn quân mà không xử lý được chuyện này à?"

Đối diện với lời chất vấn của hoàng hậu, Lý Trị nói:" Còn chẳng phải rõ rồi sao, y không cần quan, không cần tước, cần công lao làm gì, chẳng bằng giao cho thái tử, tương lai chiếu cố Vân gia mấy chục năm."

"Vân Sơ thực sự không để ý quan cao hậu lộc sao?" Cho tới nay đây là điều làm Vũ Mi khó chịu nhất ở Vân Sơ, thi thoảng có chút thiện cảm với y thì cũng tan biến rất nhanh:

Lý Trị gãi cằm:" Trẫm nhìn y mười mấy năm rồi, y hình như chẳng quan tâm thật, trừ hành đạo phú dân ở Trường An ra, chưa thấy y thực sự nhiệt tình với chuyện gì."

"Theo lời mẹ nuôi Vân Sơ nói, y do một tảng đá lớn biến thành, còn nói khi đó đứa bé đá khổng lồ nằm cô độc trên sa mạc, nàng thương xót muốn bế đi, đáng tiếc đứa bé quá lớn không bế được. Kết quả đứa bé đá khổng lồ biến mất, thành đứa bé bò trên sa mạc, nàng liền bế về nuôi mười ba năm."

Vũ Mị phì cười:" Huyền Trang đại sư còn nói ngày Vân Sơ sinh ra có dị tượng trên sa mạc, có chim sắt bay trên trời, rồng sắt bò dưới đất..."

Nói tới đó nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Trị, nàng biết hắn không tin mấy chuyện này, do dự hỏi:" Bệ hạ muốn làm gì?"

Lý Trị trâm giọng nói:" Lý thị ta nhận thiên mệnh mà được xã tắc, trải qua ba đời dốc lòng chăm lo, rốt cuộc cũng lập nên một quốc gia rộng lớn, xác lập lại bản đồ Hoa Hạ. Nay Đại Đường uy tứ hải, phóng mắt khắp thiên hạ không kẻ nào không cúi đầu thần phục, quốc gia cường đại như thế chưa từng có."

"Đại Đường như thế có xuất hiện một hai dị nhân có là gì, dù Vân Sơ muốn thành tấm gương vạn thế, trẫm cũng sẽ trợ lực cho y thành công." Vũ Mị cau mày:" Vân Sơ tài đức gì được như thế."

"Giờ thì chưa, y còn trẻ, đường còn dài, trâm vẫn đang nhìn."

"Thiếp thân không thấy thế, thiếp càng tin y là nhi tử của Huyền Trang, dị tượng xảy ra với y chẳng qua là Huyền Trang đại sư chuyên môn an bài thôi. Mười ba năm y sống trong ổ dã nhân, lấy đâu ra bản lĩnh lớn thế, nhất định do Huyên Trang đại sư an bài người dạy bảo, nhất định phải có mục đích."

Lý Trị vỗ bụng cười:" Nếu như nàng không yên tâm thì theo dõi sát vào là được."
Bình Luận (0)
Comment