Q5 - Chương 204: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (2)
Q5 - Chương 204: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (2)Q5 - Chương 204: Lý Trị thấy mình anh minh hơn Tân Hiếu Công. (2)
Từ khi Thụy Xuân lên làm đại đô đốc Bách ky ti, tai mắt Lý Trị rõ ràng sáng hơn nhiều.
Tả Xuân bị chặt đầu không phải không trung thành, mà vì ông ta ở vị trí đó quá lâu, khó tránh khỏi sinh ra nhiều nhân tình thế thái, đôi khi làm việc phải kết giao với người ta, nhiều lúc những giao dịch nhỏ tựa hồ không đáng kể, lâu dần loại chuyện như vậy ngày một nhiều, khiến tai mắt hoàng đế không nhạy bén nữa.
Giết Tả Xuân chỉ là mở đầu thôi, sau khi Tả Xuân chết, liên tục sáu đô đốc chức cao quyền trọng của Bách ky ti mất đầu, trong đó bao gồm cả Trường An đô đốc Nhâm Tương.
Hiện giờ không ai biết đô đốc bách ky ti Trường An là ai, Lý Trị nói hắn tin tưởng Vân Sơ, có thể không hẳn là nói dối, nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng tới chuyện hắn bố trí những biện pháp dự phòng.
Từ khi Vân Sơ và Ôn Nhu đã rời Trường An, người Bách ky ti cũng ồ ạt tiến vào Trường An, chỉ cần bọn họ phát hiện có dấu hiệu nào không ổn, sẽ lập tức điều chỉnh quan viên hai huyện.
Kết quả Bách ky ti báo lên, không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào bất thường, Trường An vẫn là của hoàng đế, đối tượng duy nhất quan viên hai nơi này trung thành là hoàng đế, không có dấu hiệu chứng tỏ Vân Sơ và Ôn Nhu lôi kéo bè cánh, lập ra thế lực riêng ở đây.
Nếu nói hai huyện này có gì khác, đó là liêm khiết trong sạch.
Điều này không làm Lý Trị bất ngờ, cái hắn muốn biết chính là phương châm, phương pháp chấp chính đạt hiệu suất cao ở Trường An.
Đi sâu tìm hiểu thêm nữa, hắn lại từ Bách ky ti có được cuốn sách tổng kết bài học kinh nghiệm trong việc chấp chính ở Trường An, Vạn Niên.
Trong đó ghi chép tỉ mỉ, kiểm điểm nghiêm túc, ứng đối cẩn thận mà chỉ chỉ văn nhân nghiên cứu học vấn mới thực hiện ghi chép phức tạp chỉ tiết đến vậy. Lý Trị không ngờ rằng, Vân Sơ và Ôn Nhu dùng thái độ nghiên cứu học vấn với công tác ở Trường An.
Vi ghi chép quá cẩn thận, quá phức tạp đó, Lý Trị gạch bỏ Vân Sơ ra khỏi danh sách kẻ dã tâm, vì Trường An đã tiêu hao toàn bộ thời gian, tinh lực của Vân Sơ rồi, y làm gì còn tâm tình đi làm chuyện mưu nghịch.
Vũ Mịi tất nhiên không nhìn thấy báo cáo của Bách ky ti, đánh giá sẽ khác. Hơn nữa khi đánh giá một người, trước tiên là nàng phán định người đó có tội, sau đó mới cân nhắc người ta có oan uổng không. Điểm nay có thể thấy từ hành vi của nàng khi nắm đại quyền, cả Địch Nhân Kiệt cũng bị tống vào nhà lao, đối diện với khốc lại trực tiếp thừa nhận danh sách tội lỗi mà người ta soạn ra, sau đó mới tìm cách thoát vây.
Trong mắt Vũ Mị thiên hạ không có người tốt.
Có điều từ hoàn cảnh trưởng thành của nàng có thể thấy, nàng làm vậy là có lý, vi từ lúc nàng sinh ra, cơ bản chưa từng gặp được người tốt.
Lớn lên trong môi trường toàn kẻ ác, toàn ác ý, không có cách bảo vệ bản thân nào tốt hơn phải nghi ngờ tất cả.
Lý Trị cho rằng, mình đã hiểu được con người của Vân Sơ, theo đuổi của y giống như Thương Ưởng, muốn phú quốc cường binh. Có điều Vân Sơ rút kinh nghiệm từ Thương Ưởng, chủ động bồi dưỡng quân chủ đời tiếp theo cho hoàng triều.
Có như vậy đạo mà y thi hành ở Trường An mới có thể tiếp nối, không giống Thương Ưởng, sau khi Tần Hiếu công chết, lập tức bị Tân Huệ Vương vu hãm mưu phản, chết rồi còn bị ngũ mã phân thây.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Có một thời gian Lý Trị thậm chí thấy mình chính là tri kỷ của Vân Sơ, thấy trên đời này, có lẽ chỉ hắn mới hiểu vì sao Vân Sơ không thèm quan cao tước dày."
"Nàng có thể theo dõi y, nhưng đừng thử ảnh hưởng tới việc y làm, chỉ cần việc y làm, cho dù có tốt hay xấu thì cũng không can thiệp."
"Dù y sai cũng nên bao dung, hiện y đang đi trước tất cả mọi người để dò đường, nhất thời thất thủ cũng là chuyện đương nhiên thôi." Lý Trị cân nhắc một hồi lần nữa dặn dò Vũ Mi:
Vũ Mị tức giận:" Nếu y mưu phản thì sao?"
Lý Trị cười ha hả:" Trong thành Trường An có nửa nhân mã của Thập Lục Vệ, có số mật tháp bách ky tới nghìn người, sáu thành danh thần túc tướng Đại Đường ta sống ở đó, chưa kể tường thành Trường An cũng rỡ rồi ... Cho nên trừ khi Vân Sơ chĩa mã sóc vào ta và nàng thì đừng tin lời nói y mưu phản."
"Nếu như trong hoàn cảnh đó mà Vân Sơ vẫn có thể khơi binh mưu phản thì chứng tỏ Đại Đường ta đã mất sạch nhân tâm rồi."
"Đương nhiên trẫm càng tin tưởng y thì càng giám thị y nghiêm ngặt, như vậy cũng là tốt cho y, đợi mười năm nữa hãy quay đầu nghìn lại."
Vũ Mị nói:" Xe ngựa Ngu Tu Dung đã tới trung quân, bệ hạ hãy ban đan điển cho đi cùng loan giá."
Lý Trị kinh ngạc:" Nàng muốn lấy Ngu thị làm con tin?"
"Thế nào cũng phải nắm lấy cái gì đó." Vũ Mi dứt khoát nói:
Không có tiếng nói chung, Lý Trị phất tay áo bỏ đi ... Hắn không sao hiểu nổi, vì sao Vũ Mị lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy, chuyện này lặp đi lặp lại làm hắn mệt mỏi.
Gấu lớn chẳng bao giờ nói gì, ngoan ngoãn lại đáng yêu, theo sát sau Lý Trị, đung đưa cái mông mố to lớn.
Hoàng Hà chảy tới dải Bộc Dương thì không đóng băng nữa, lượng nước tuy không so được với mùa hạ thu, nhưng vẫn rộng tới ba dặm, nước chảy chậm, trong vắt như ngọc.
Thời tiết Bộc Dương ấm áp, cả lúc lạnh nhất cũng rất ít khi đóng băng, do hoàng đế muốn từ Bộc Dương tiến vào Tào Châu, quan dân chính bản địa ngày đêm làm cầu nổi cho loan gia đi qua.
Thòi tiết ấm cho nên trúc nơi này tương đối xanh, có điều gấu lớn có vẻ chẳng thích trúc nơi này. Lý Trị thử cắn một miếng măng quan phủ hiến lên, thấy đắng liền vứt đi.
Sờ bụng của gấu lớn, thấy dẹp lép, Lý Trị sai hoạn quan vận chuyển trúc xanh từ Lạc Dương tới.
Gấu lớn tuy tham ăn, nhưng nó vẫn không thể thiếu trúc.