Q5 - Chương 205: Vân Sơ dạy con.
Q5 - Chương 205: Vân Sơ dạy con.Q5 - Chương 205: Vân Sơ dạy con.
Hứa Kính Tông nghe nói hoàn đế dùng khoái mã vận chuyển trúc từ Lạc Dương tới Bộc Dương ngay lập tức phái hoạn quan Đông cung chuyên nghe ngóng tin tức trong cung đi tìm hiểu xem, có phải hoàng đế và hoàng hậu có xung đột không?
Không lâu sau Hứa Kính Tông được biết, hôm nay hoàng đế và hoàng hậu nói rất nhiều chuyện, khởi nguồn từ tin thái tử đưa đầu Trường Tôn Duyên về.
Còn về phần hoàng đế và hoàng hậu nói gì thì không biết được, nhưng đàm thoại kết thúc, hoàng đế mặt không vui rời đi, hoàng hậu cũng đanh mặt về tẩm cung.
Sau đó hoàng đế dẫn gấu lớn đi ăn trúc, kết quả là gấu lớn không thích trúc quan phủ Bộc Dương hiến lên, mới có chuyện hạ chỉ đưa trúc từ Lạc Dương tới.
Hứa Kính Tông nghe vậy thì đôi mày thọ nhíu chặt lại một chỗ.
Con gấu lớn mỗi ngày ăn trúc, măng tới sáu bảy chục cân, hoàng đế thà để ngự sử ngôn quan đan hặc vẫn hao tốn lượng lớn nhân lực, vận chuyển trúc tới, chỉ vi thỏa mãn cái miệng của gấu lớn thôi sao?
Nên ông ta mới đoán hoàng đế và hoàng hậu có tranh chấp rồi, hoàng đế giận hoàng hậu, mới ra sức chiều chuộng gấu lớn như thế.
Mặc dù điều này nghe hơi quái, nhưng Hứa Kính Tông dứt khoát cho rằng là như thế. Nếu hoàng hậu và hoàng đế có tranh chấp, như vậy thái tử phải vè thôi.
Đại quân Vân Sơ sau khi tới được Biện Châu thì tòa thành này chẳng còn chút sinh khí nào, bách tính trong thành cũng mang bộ dạng bệnh tật yếu ớt.
Đường phố không thấy có mấy hàng hóa được bán, hỏa kế ở cửa hiệu chẳng có chút tinh thần nào, ngồi trong hiệu ngáp ngắn ngáp dài.
Hoàng đế ở Biện Châu 23 ngày, văn võ bá quan cùng với gia quyến đi theo đã mua hết những thứ có thể mua được rồi.
Nhất là nghe nói có tặc nhân chuẩn bị tạo lũ nhấn chìm Biện Châu, đám đạt quan quý nhân càng như châu chấu, vơ vét sạch thành Biện Châu. Hiện trong thành Biện Châu vật giá đắt đỏ, nhất là lương thực thì có tiền cũng chẳng mua được.
Lý Tư vừa ăn cơm vừa cười, thi thoảng còn cười thành tiếng rất ngốc.
Vân Sơ uống một ngụm canh súc miệng, nuốt canh xuống nói:" Một đấu mạch mười hai tiền."
Lý Tư đang uống canh ho sặc sụa, canh trong miệng không lãng phí chút nào nhổ hết lên người Địch Quang Tự làm nó la oai oái.
Khó khăn lắm mới kiềm lại được, Lý Tư rất muốn nói với Vân Sơ, bán lương thực như thế không kiếm được đồng nào, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Vân Sơ đành phụng phịu "vâng" một tiếng.
Bất kể là châu phủ nào, chỉ trong một đêm mà mười mấy vạn người đổ vào là chuyện chết người.
Các châu phủ Đại Đường trình độ sản xuất rất thấp, quy mô nhỏ lẻ, nên chẳng có sản vật phong phú, giống như nhà bách tính, đều phải tính toán chỉ li, cân đo đong đếm mới đủ sống. Cả năm mưa thuận gió hòa thì cũng chỉ nuôi được gia đình thôi, bây giờ trong nhà đột nhiên nhân khẩu tăng gấp đôi thì làm khó đương gia chủ phụ rồi.
Nếu hoàng đế chỉ đi qua thôi còn đỡ, quan phủ chỉ cần dùng đất vàng lót đường, hất nước sạch rửa đường là được ... Đáng tiếc hoàng đế ở Biện Châu 23 ngày.
Hai mươi ba ngày này quan viên địa phương chẳng những trải qua địa chấn quan trường cấp tám, mà phú hộ dịa phương cũng bỗng dưng cuốn vào đấu tranh chính trị chết không đất chôn. Trong tình cảnh ấy, yêu cầu họ phải thỏa mãn cung ứng cho hoàng đế, huân quý, đại thần cùng với quân đội, thực sự là quá khó.
Lần này vẻn vẻn quan phủ địa phương phải ứng trước, trong vòng mười năm kho quan phủ Biện Châu chớ mong có chút tích góp nào.
Không nói kho quan phủ, mà cả gà, lợn, dê, chó gì đó của bách tính cũng bị ăn sạch sẽ. Vì Đại Đường nghiêm cấm giết trâu cày, nếu không trâu cũng không thoát nạn.
Dù vậy vẫn có rất nhiều trâu xung quanh thành Biện Châu "ngã chết". Bây giờ bách tính trong thành Biện Châu không thiếu tiền, nhưng mà lương thực thỉ hết rồi.
Trong tay Lý Tư có lương thực, trải qua thời gian đầu lóng ngóng chỉ biết đi chào mời người ta mua lương thực, giờ nó nhạy bén hơn nhiều rồi, không chỉ dùng lương thực mang theo từ đầu, giờ nó còn phát động toàn bộ lực lượng đem lương thực Trường An, Lạc Dương tới.
Nói ra rất buồn cười, số lương thực này có không ít vốn tới từ Sơn Đông, Hà Bắc, bây giờ Lý Tư lại kéo về chính chỗ cũ bán. Trời mới biết vụ này nên tính ra làm sao, tóm lại phu vận chuyển chuyến này kiếm không ít.
Còn về phần ai là con quỷ xui xẻo, Lý Tư không nghĩ tới, song Vân Sơ phải nghĩ.
Trên đời này không phải thứ tiên gì cũng có thể kiếm được, nếu không sẽ bất lợi cho tiêu hóa của con cháu.
Lý Tư càng nghĩ càng không cam lòng, ăn không vào, cuối cùng dừng lại hết sức tủi thân nói với Vân Sơ:" Những người có tiền rõ ràng biết trong tay chúng ta có lương thực, vì sao không mua từ chúng ta, mà mua từ bách tính đương địa?"
Vân Sơ nhìn Lý Tư:" Vậy con nghĩ thế nào?"
Lý Tư đùng đùng nổi giận:" Bọn chúng cố ý, muốn mua hết lương thực ở địa phương, thà cấp tiền cho địa phương, chứ không cho bọn con kiếm tiền."
Vân Sơ nhìn Vân Cẩn, Vân Cẩn nói:" Con cho rằng có người cố ý nhắm vào Tư Tư tý"
"AI?
Vân Cẩn chẳng biết che đậy, nghĩ gì nói nấy:" Hoàng hậu."
"Vì sao hoàng hậu lại làm thế?"
"Con không biết."
Vân Sơ lại chuyển ánh mắt sang Ôn Hoan, Ôn Hoan nói nhỏ:" Tiền trong tay hoàng hậu quá nhiều, cho dù cho Tư Tư tỷ vay một phần thì vẫn phải tiêu đi. Hoàn hậu mua hết mọi thứ rồi, tiền của Tư Tư tỷ chỉ có thể dùng cho bách tính hợp tác xã vay, không thể dùng vào việc khác."
Vân Sơ gật gù:" Quang Tự.”
Địch Quang Tự nuốt nước bọt, rụt rè nói:'Có thể, có thể cả bệ hạ và hoàng hậu đều đang thăm dò bọn đệ tử, xem bọn đệ tử có lượng lớn tiền tài, lương thực, lúc này sẽ lấy bách tính làm trọng hay là vì lợi riêng."
Nghe xong bốn đứa bé trả lời, Vân Sơ vẫn không có biểu cảm gì, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt lại rất kích động, bọn họ không ngờ bốn đứa bé có kiến thức như thế.
Tuy không hoàn toàn đúng, nhưng gom góp lời bốn đứa thì cũng đã được bảy tám phần.
"Đưa tay ra!" Vân Sơ tỏ ra không hài lòng:
Bốn đứa bé chột dạ nhìn nhau, nhắm mắt lại rụt rè đưa tay ra.
Bàn tay như sắt của Vân Sơ lần lượt võ lên tay bọn chúng, chát chát chát chát, sau bốn tiếng đánh gọn, bốn đứa bé cùng nhau hét lên, Lý Tư hét lớn nhất.
Vân Sơ khuyến mãi cho nó một cái bợp tai.
"Lần này ta bỏ qua cho các con, sau này nếu còn dám lấy lời của Anh công chia ra làm bốn để ứng phó kiểm tra của ta thì không dễ dàng qua được thế này đâu."
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt tỉnh ngộ, hung dữ nhìn nhi tử nhà mình hận không thể xông lên đánh chúng nó một trận.
Đúng là giỏi quá rồi, tí tuổi đầu đã biết bày trò gian trá.