Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1189 - Q5 - Chương 206: Nên Học Cái Khác Rồi.

Q5 - Chương 206: Nên học cái khác rồi. Q5 - Chương 206: Nên học cái khác rồi.Q5 - Chương 206: Nên học cái khác rồi.

Lý Tư từ hồi bé đã là đứa khóc rất khỏe, chỉ hơi một chút là khóc rồi, há miệng ra có thể khóc váng nhà, lần này bị Vân Sơ đánh đau, nó kêu càng to, vừa nhảy vừa kêu, chạy ra ngoài quân trướng. Ôn Hoan và Địch Quang Tự bị ánh mắt cha mình làm sởn gai ốc cũng kiếm cớ chạy theo luôn.

Chỉ có Vân Cẩn ở lại, vẻ mặt kiên cường chuẩn bị liều mạng đoạn hậu cho ba đồng bọn.

Ba người Vân Sơ chuyển hết ánh mắt vào nó, Ôn Nhu cười nhạt hỏi:" Sao không chạy?”

Vân Cẩn cúi đầu:" Nếu cháu chạy thì cả bốn đều không thoát ... Phụ thân, hài nhi Sai rồi, xin phụ thân trách phạt."

Vân Sơ gắn giọng:" Xem ra con định chịu một mình hả?"

"Chủ ý là do Tư Tư tỷ đưa ra, hài nhi không phản đối là sai rồi."

Địch Nhân Kiệt gật gù:" Giờ ba đứa nó đều chạy rồi, một mình cháu phải chịu phạt của bốn người, có thấy oan không?"

Vân Cẩn cực kỳ bướng bỉnh:" Không oan, vì cháu sai."

Ôn Nhu ra điều kiện:" Nếu cháu la hét giống Lý Tư thì sẽ dược miễn trừng phạt."

"Cháu không kêu, bá phụ muốn cháu dụ ba người họ trở lại chứ gì?" Vân Cẩn nói xong tự bịt miệng mình, làm vẻ mặt như Kinh Kha quyết tử:

Địch Nhân Kiệt quay ra ngoài cửa nói:" Nếu ba đứa bọn chúng không quay lại, lần phạt này mới là chắc chắn không thoát được."

Lời vừa mới dứt thì gương mặt trắng bệch xuất hiện ở cửa quân trướng.

Nhìn ba đứa bé run run đi vào, lần nữa đưa bàn tay đỏ rực ra, Ôn Nhu cười ha hả:" Bá phụ quyết định, hôm nay miễn phạt."

Lý Tư tức thì tóm ngay cổ áo Vân Cẩn kéo đi, vừa chạy vừa giáo huấn:" Đệ ngốc à? Sao không chạy?" Chớp mắt bốn đứa bé không còn thấy đâu nữa.

Địch Nhân Kiệt hài lòng nhìn theo bóng bọn chúng, làm sai không sao, bọn chúng biết đoàn kết, không bỏ lại bằng hữu, không tệ.

Ôn Nhu hỏi:" Ngươi xử phạt bọn chúng kỳ thực vì chúng ẩu đả lý trưởng kia rất thảm, đúng không?”

Vân Sơ gật đầu:" Quá đáng nhất là bọn chúng dùng nanh vuốt, nếu khi đó Vân Cẩn nổi giận đâm tên lý tưởng đó, chỉ coi là cơn giận nhất thời, ta không tức giận như thế. Nhưng chúng lợi dụng thế lực của mình, đánh người ta tàn bạo, căn bản không coi người ta là người."

Ôn Nhu chép miệng:" Sao ta lại thấy chúng làm rất tốt nhỉ?"

Vân Sơ trừng mắt lên với Ôn Nhu:" Bởi vì ngươi chính là tấm gương từ bé không được giáo dục tử tế, nếu về sau không phải quen được bọn ta, ngươi đã thành kẻ ác rồi."

"Bây giờ hắn cũng có khá hơn đâu." Địch Nhân Kiệt lo lắng:" Ta sợ không thay đổi được bọn chúng."

Vân Sơ khẳng định:" Sẽ được, chỉ cần để chúng làm việc tốt, lặp đi lặp lại, sẽ hình thành bản năng mới, áp chế bản năng dã thú trong người."

"Mưa nhỏ vào mùa xuân, gió mát mùa hè, quả chín mùa thu, tuyết trắng mùa đông và nụ cười trên mặt con người, đó là những thứ có thể an ủi lòng người nhất."

"Chúng đã biết lợi hại được mất, đã biết mặt xấu xa của nhân tính, đã tới lúc dạy cho bọn chúng cảm thụ khác trong cuộc sống rồi."

Ôn Nhu tranh thủ cơ hội:" Ngươi nói đúng lắm, khuê nữ ta cũng đã tới tuổi học vỡ lòng..."

Vân Sơ chặn họng hắn tức thì:" Chớ mơ, dạy bốn đứa bé này với ta đã là quá nhiều, hơn nữa trên đời này không thể có quá nhiều sói được, nếu không cừu dê sẽ bị chúng ăn sạch mất."

Hậu quân tiếp tục tiến lên, càng đi vê phía đông cảnh sắc càng đẹp, không còn là đồi thấp mấp mô, cây thấp lè tè nữa, mà là nước sông trong veo, vách núi dựng đứng.

Núi càng cao thì nhà càng thấp, nước càng trong thì y phục trên thân thể người ta càng rách càng bẩn.

Một du ky quay về đội, trên cán thương dài treo bốn con chó nhỏ, chúng giãy giụa yếu ớt, trông có vẻ không hoạt bát cho lắm.

Vân Sơ đang cưỡi ngựa đi đầu đội ngũ, gọi du ky đó lại, chỉ bốn con chó nhỏ:" Ở đâu ra thế?"

Du ky bẩm báo:" Bẩm đại soái, thuộc hạ tìm được trong một khe núi."

Vân Sơ bắt lấy một con chó:" Ngươi giết chó mẹ rồi à?"

"Không ạ, thuộc hạ thấy bốn con chó con, không thấy chó to đâu."

Vân Sơ lấy ra mấy quả vàng ném tới:" Ta lấy chó."

Du ky mừng quá nỗi, không vội nhặt vàng mà vội vàng cởi bọn chó ra, đặt dưới chân Vân Sơ, hắn vốn mang về làm thịt, không ngờ vớ bở thế này.

Trời quá lạnh, chó thì quá nhỏ, bốn con chó vừa mới đặt xuống đất đã xúm lại một chỗ, đây là bốn con chó nhà rất bình thường, có đen, có xám. Con chó mẹ sinh ra bốn con chó này như cái máy in sắp hết mực, in ra con sau nhạt hơn con trước.

"Bốn đứa nhóc lại đây." Vân Sơ quay đầu lại xe ngựa của Lý Tư gọi:

Trẻ con đáng lẽ phải rất thích động vật nhỏ, đáng tiếc bốn đứa này lại khác, có thích động vật thì chúng cũng thích những con thú cao lớn, uy mãnh. Nhìn bốn con chó nhỏ, lại còn bẩn thỉu, chẳng đứa nào thích.

"Con không thích loại chó này đâu, mồm to người nhỏ trông ngu lắm."

"Đệ tử thích loại chó lớn có thể đi chăn cừu cơ."

"Bẩn quá."

"Chắc là không nuôi nổi đâu, đêm nấu thì hơn."

Bốn đứa bé ríu rít bàn luận, nhìn mặt chúng là biết không ưa gì mấy con chó này. Vân Sơ trực tiếp ra lệnh:" Mỗi đứa nhận một con, phải tự nuôi, đem theo bên mình, chăm sóc cho tốt."

Lý Tư cẩn thận nhìn Vân Sơ, lẩm bẩm:" Hôi lắm."

Vân Sơ hừ lạnh:" Năm xưa lão thần tiên đặt con vào lòng ta, con khóc bé như mèo kêu, đầu thì to, tóc thì lưa thưa, chân tay tong teo, lại còn vừa ỉa đùn. Ta không chê con xấu, không chê con bẩn, nuôi con lớn như thế này, xinh đẹp như thế này ..."

Lý Tư vừa nghe thế rối rít nói:" Con nuôi, con nuôi, con nhất định tự mình nuôi, không nhờ tới tay người khác."

Vân Sơ gật gù nhìn sang Vân Cẩn:" Khi con còn bé hay đái dầm, ỉa lên bụng ta..."

Vân Cẩn lao tới ôm lấy một con chó:" Con nuôi, con nuôi."

Không đợi ánh mắt Vân Sơ nhìn tới, Ôn Hoan và Địch Quang Tự cũng mỗi đứa bê một con chó lên, sợ chúng lạnh, còn cho vào lòng, cười nịnh với Vân Sơ.

Vân Sơ xoa đầu bốn đứa bé:" Nuôi cho tốt, nuôi tốt có phần thưởng, nếu không hậu quả nghiêm trọng đấy."

Nói xong để lại nụ cười rất đáng sợ lần nữa thúc ngựa đi lên đầu đội ngũ.

Bốn đứa bé bế bốn con chó, đưa mặt nhìn nhau, nhất thời không biết làm sao.

"Bây giờ chắc là phải tắm cho chúng trước nhỉ?"

"Ai tắm, gọi hộ vệ tới sao?"

"Ừ, đệ gọi đi."

"Vi sao tỷ không gọi?"

"Dựng một cái lêu, chúng ta tự làm...

Nụ cười quỷ dị của a gia khi đi làm Lý Tư rùng mình, nó quyết định tự mình tắm cho chó, dù sao chỉ là một con chó thôi mà, không nhiều.

Lý Tư được chia cho một con chó cái đen tuyền, nó vừa cho con chó đang sủa liên hồi vào chậu nước ấm, làm cả chậu nước sạch biến thành màu đen ...

Ba đứa khác cũng tương tự, khi Vân Cẩn đặt con chó xám của mình vào nước, nó mới phát hiện muộn màng, hình như con chó của mình là chó trắng.
Bình Luận (0)
Comment