Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 119 - Q1 - Chương 119: Từng Bước Từng Bước Một.

Q1 - Chương 119: Từng bước từng bước một. Q1 - Chương 119: Từng bước từng bước một.

"Phường Tấn Xương cái khác không nói, chỉ là bách tính nơi này quần áo rách nát không hay lắm, tới khi đó ảnh hưởng tới hứng thú của thánh nhân."

Khi tên chưởng quầy khi ra ngoài, Vân Sơ khẽ than vãn.

Chưởng quầy cười nhẹ chẳng nói gì, bộ dạng cao nhân, đợi lý trưởng trẻ kia cầu cạnh mình.

Vân Sơ lại nói tiếp:" Mỗ gia thấy y phục hỏa kế Đức Thắng Long cực tốt, không biết chưởng quầy có thể quyên góp cho bách tính phường Tấn Xương một chút không, hẳn phường dân khen ngợi Đức Thắng Long là thương cổ tốt quan tâm tới nỗi khổ bách tính."

Chưởng quầy nghe vậy suy ngẫm:" Nếu trên áo dùng tơ thêu ba chữ Đức Thắng Long, lý trưởng thấy sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Dùng kim tuyến là tốt nhất."

Chưởng quầy xua tay:" Làm kim tuyến không dễ, tơ vàng là được."

"Không biết lão chưởng quầy thấy con số một vạn bộ thế nào?"

Tức thì chưởng quầy dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn Vân Sơ:" Phường Tấn Xương ngươi chẳng qua trên 5500 người, lão phu cho rằng 6000 bộ đã là đủ."

Vân Sơ khẽ thở dài:" Người đời chỉ thấy lợi ích trước mắt, không biết đó chỉ là tiểu đạo. Nào hay, bụng đầy than vãn lo đứt ruột, phong cảnh đẹp tươi mắt rực sáng, chớ nói Tấn Xương kênh nước cạn, ngắm cá còn quá Đào Hoa giang."

Lão chưởng quầy nhìn cái kênh nước sâu chưa tới hai thước, lại nhìn khuôn mặt đang dần trắng lên của Vân Sơ, nói:" Được, nể mặt cá trong ao của ngươi, lão phu chấp nhận."

Vân Sơ mừng lắm, vội chắp tay:" Không bằng lão chưởng quầy dùng phụ nhân phường Tấn Xương chế tác sáu nghìn bộ trang phục này, được chăng?"

"Tiền công mỗi bộ chỉ 20 đồng, được chăng?"

"Vải tuy không thể dùng lụa, nhưng dùng vải gai chắc, được chăng?"

"Còn nữa ..."

Chưởng quầy Đức Thắng Long không phải người tầm thường, nếu không sao làm ra được gia nghiệp lớn như thế, vì thế khi Vân Sơ cười toe toét nói ra yêu cầu thứ bảy tám gì đó, ông ta chạy ngay, nếu còn ở lại ông ta sợ đến mái ngói của cửa hiệu cũng phải rỡ ra mang tới phường Tấn Xương mất.

Lưu Nghĩa nấp ở phía sau run bần bật nhìn lão chưởng quầy béo tốt mà chạy như ma đuổi, gần như bay lên xe mới mò ra, nói:" Lý trưởng, chúng ta không thiếu tiền lương nữa, thậm chí còn rất dư dả."

Đôi khi hành vi của lý trưởng, làm ông ta hổ thẹn không dám nhìn ai.

Vân Sơ đang cười toe toét, mặt đột nhiên sa sầm, y thấy chuyện này chưa xong đâu.

"Lý trưởng đừng dọa tiểu lão nhi, chẳng lẽ tiền nhiều không tốt à?"

"Tiền nhiều tất nhiên là tốt, nhưng người tới quá nhiều thì không phải là chuyện tốt nữa."

Lưu Nghĩa thấy Vân Sơ lo lắng trùng trùng đi rồi, ông ta không tiếp tục tỏ ra sợ hãi nữa, giờ ông ta chỉ là phường chính, trên có lý trưởng chống đỡ, chỉ cần mình thật thà, chẳng sợ họa giáng xuống đầu.

Chập tối, sau khi tiếng trống giới nghiêm dừng lại, đương gia mỗi hộ trong phường Tấn Xương tới tiền viện Vân Gia, nghe lý trưởng giảng giải kế hoạch mới.

Lần này ai nấy đều rất nhiệt tình, tới từ sớm, từ lúc nước trong giếng chảy ra, từng xe lương thực đi vào phường, tinh thần mọi người đang rất cao.

Vân Sơ đề xuất, mỗi nhà phải bỏ ra một lao lực khỏe mạnh, từ mai trở đi chuẩn bị xây dựng cổng phường, mỗi ngày 10 tiền, 2 cân kê vàng hoặc gạo kê.

Số lao lực già yếu còn nhỏ, mai phải bắt đầu đem rác thải đào lên thời gian qua lấp hết hố phân thối hoắc trước kia. Sau đó xây dựng nhà xí trên đất trống, mỗi ngày 5 tiền, một cân kê vàng hoặc gạo kê.

Phàm phụ nhân có thể làm y phục, từ ngày mai nhận vải do hiệu vàng Đức Thắng Long mang tới, dựa theo yêu cầu của người ta, trước tiên làm cho nhà mình rồi tới nhà không có phụ nhân."

Mỗi bộ y phục làm xong, cấp 5 tiền, 1 cân cao lương.

Làm xong y phục thì tới phường lĩnh vải làm áo trong và hài, tiền công tương tự.

Không thể tả hết kích động của phường dân tối hôm đó, tới mức khi rời khỏi Vân gia, mấy người đi lùi, liên tục tạ ơn lý trưởng.

Vân Sơ lập ra kế hoạch, chuyện còn lại là của phường chính, phường dân do ông ta sai phái, dựa theo quy định quân sự triều đình đặt ra khi thủ về Trường An, lập thành đội ngũ, thập, bách.

Xem Lưu Nghĩa phân phối nhiệm vụ, Vân Sơ mới hiểu ra, Trường An không phải là tòa thành thương nghiệp, nó thực ra là pháo đài quân sự.

Ngoài thành có tường quách, sau tường quách là tường thành, sau tường thành là 108 pháo đài quân sự nhỏ, cũng chính là phường, cuối tường phường là hoàng thành, trong hoàng thành là cung thành.

Dù bách tính trong thành bình thường phân chia kiểu quân sự, một khi có tặc nhân công thành, trong chớp mắt có thể tổ chức thành quân, tham dự thủ thành.

Phường thị càng là thiết kế tuyệt diệu ngăn cách gian tế làm loạn thành, dù vài phường bị tặc nhân xâm nhập, chỉ cần vây mấy phường đó là có thể giữ cho thành không loạn.

Đáng tiếc thành trì thiết kế hay đấy, nhưng rất ít khi có cảnh đại quân đánh thành, đại đa số khi địch chưa tới đã bỏ thành mà chạy rồi.

Trên lịch sử Đại Đường có tới 6 lần như thế.

Cùng với lần thứ sáu bị công phá, Đại Đường, cái đế quốc thần uy hiển hách cuối cùng ngã xuống trong bụi mù người Hồ tạo ra.

Người biết quan hệ nhân quả lịch sử đứng trong thành Trường An cảm giác rất tệ, một mặt là kiêu ngạo, mặt khác thấy, nếu lịch sử như thế, mình có làm gì cũng phí công.

Rất nhanh Vân Sơ không còn phiền não đó nữa.

Nhìn quản gia của Nhân Miêu Lý Nghĩa Phù, Vân Sơ thậm chí chẳng còn sức mà phiền não.

"Ba vạn tiền! Đó là bổng lộc nửa năm của lang quân nhà ta, lần này quyên góp hết cho phường Tấn Xương, hi vọng lý trưởng chớ chê ít."

Quản gia khi nói chuyện vô cùng khách khí, những lời này có vẻ do chính Lý Nghĩa Phù dặn, vì ông ta nói câu này với vẻ mặt nghiêm trọng không hề phù hợp với những lời khiêm nhường.

Vân Sơ sai Lưu Nghĩa thu tiền, khách khí tiễn vị quản gia coi quyên tiền như bố thí đi.

Chẳng cần vì thái độ đưa tiền của ai đó mà tức giận, ví số tiền này có được miễn phí.

Nếu như trước kia Vân Sơ ở đường phố có người đưa tiền quy mô thế này, dù bảo y dẫn cả phố ra quỳ đón cũng chẳng sao.

Ba vạn tiền, 30 quan tiền, có thể giúp Vân Sơ làm 30 cái bồn hoa ở phường Tấn Xương.

Có 30 cái bồn hoa này, Vân Sơ có thể đưa phường Tấn Xương tham gia cuộc thi phường hoa viên, đồng thời đoạt ngôi đầu.

Có 30 cái bồn hoa này, Vân Sơ có thể tạo ra mấy cơ hội việc làm cho thợ hoa trong phường.

Có 30 cái bồn hao này, Vân Sơ có thể kiếm được đủ tiền vận hành duy trì nó từ người tham quan, dạo chơi phường Tấn Xương.

Đó là bí mật của quốc gia hùng mạnh, căn cơ kinh tế vận hành ở cơ sở, nếu mỗi vị lý trưởng ở Trường An đều dốc hết tâm huyết suy nghĩ cho phường như Vân Sơ, kinh tế thành Trường An sẽ tăng tới mấy chục phần trăm.

Bình Luận (0)
Comment