Q5 - Chương 208: Lòng người bất ổn.
Q5 - Chương 208: Lòng người bất ổn.Q5 - Chương 208: Lòng người bất ổn.
"Đây là kiếp nạn của thiên hạ, không phải của một mình Phật môn, lão nạp tin nếu vượt qua kiếp nạn này, Phật môn sẽ như cỏ xanh ở sườn dốc ấm, sẽ nở hoa trước tiên."
Bên bờ Hoàng Hà, Huyền Trang và Tôn Tư Mã gặp mặt.
Hiển nhiên Tôn Tư Mạc chẳng nghe lọt tai lời Huyền Trang, ông cụ hiện chỉ hứng thú với trị bệnh cứu người, những chuyện khác, như đạo môn, ông cũng chẳng để ý.
"Phật môn của ông hưng vượng đã thành tai hại rôi, đạo môn của ta hưng thịnh sẽ chẳng phải là Đạo môn nữa, nói gì mà cỏ cây nở hoa chứ. Cỏ cây cũng chẳng thoát khỏi thiên đạo, nở hoa sớm là dự báo tiêu vong sớm, lão đạo chẳng thấy có gì đáng kiêu ngạo."
"Ồ, lão đạo ông đã nhập đạo rồi."
"Chẳng có nhập đạo gì hết, chẳng qua không muốn chết, muốn cứu thêm vài người bệnh, thấy thêm vài bệnh lạ. Nếu một ngày lão đạo chết, ắt là vì trên đời không còn bệnh không thể cứu được nữa."
Huyền Trang thấy Tôn Tư Mạc sờ lung tung trong căn lều cỏ, nói:" Đây là gian phòng ấm, Vân Sơ thấy ta phiên dịch kinh sách phải tránh lửa, mùa đông lạnh giá, nên mới làm ra thứ giữ ấm này, rất tuyệt."
Tôn Tư Mạc trừng mắt với Vân Sơ đang pha trà:" Sao chỗ ta không có?"
Vân Sơ lọc nước trà màu vàng kim, rót cho hai người, lau trà sánh ra tay mới nói: Lão thần tiên quên rồi sao, đệ tử tặng rồi, người bố trí trong phòng sơ sinh ở thái y viện."
"Ngươi không thể làm ra thêm à?"
"Khi đó lão thần tiên sai đệ tử làm trăm bộ như thế, rõ ràng là chuyện ngoài năng lực đệ tử, đành thôi. Làm một bộ trang bị giữ ấm cần những 200 cân đồng nguyên chất, tối đa chỉ làm được mười bộ thôi." Pha trà xong, coi như làm tròn phận đệ tử rồi, Vân Sơ không ở lại nữa, chẳng may ông cụ nhất định bắt y làm mấy trăm cái nữa thì phiền, vừa ra ngoài liền nghe thấy Tôn Tư Mạc nói:" Một khi đạo môn suy thoái, cũng là tận thế của Phật môn ..."
Đạo môn lần trước bị đả kích nặng nề đã có dấu hiệu đi xuống rồi, Tôn thần tiên rốt cuộc không thể thoát tục, vong tình.
Trên Hoàng Hà có một cây cầu nổi như vầng trăng cong do hơn hai trăm chiếc thuyền lớn làm cơ sở dựng lên, thuyền neo lại ở vị trí nhất định, sau đó dùng xích sắt nối liền với nhau, sau đo trải ván gỗ, liền thành chiếc cầu cong hình trăng non này.
Đây là đường lui hoàng đế an bài cho bản thân, Vân Sơ tất nhiên canh phòng cẩn mật, không chỉ lập trại thủy quân ở thượng du đề phòng có thuyền phá cầu nổi, còn an bài khoái thuyền tuần tra hạ du đề phòng.
Còn hai bên đầu cầu có trọng binh thủ vệ, Lý Tích ở phía bắc, Vân Sơ ở phía nam, vây chặt bốn phía cây cầu.
Theo như tin tức Ân Nhị Hổ truyền về, Ôn Nhu đoán chưa tới mười lăm ngày nữa là hoàng đế ắt từ Hà Bắc lui về Hà Nam.
Vì thế lực phản đối ở Hà Bắc đã có dấu hiệu lửa cháy đồng hoang rồi.
Từng nhóm từng nhóm địa chủ, hào cường đã có dấu hiệu tập kết với nhau, một số chiết trùng phủ có dấu hiệu bất ổn, một khi những thế lực này liên kết với nhau tuyển ra được một vị thủ lĩnh, văn võ toàn triều sẽ không để Lý Trị ở lại chiến khu.
Khi đó văn võ ắt theo hoàng đế, vậy chỉ cần đánh bại quân đội của Vân Sơ là diệt được trên sáu thành tinh anh của Đại Đường.
Vân Sơ không thể không lấy hết bản lĩnh ứng phó.
Ôn Nhu nghiên cứu bản đồ mấy lượt, đấm bàn rống lên:" Tất cả là do hoàng đế tự chuốc lấy."
Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Trước kia ta thấy ba vạn nhân mã là quá nhiều, giờ xem ra chẳng đủ, bệ hạ làm chuyện quá lớn, không cẩn thận là lật thuyền."
Không biết vì sao trong đầu Vân Sơ hiện ra năm chữ Cuộc chiến chùa Hương Tích, theo như ghi chép lịch sử, cuộc chiến đó mang tính chất quan trọng khiến Đại Đường từ mạnh chuyển yếu. Cũng ở cuộc chiến đó phủ binh tinh nhuệ Quân Tung dốc toàn bộ, cùng phản tặc tinh nhuệ Sơn Đông Hà Bắc tạo ra trận chiến thảm liệt chưa từng có.
Bốn canh giờ chiến tử mười ba vạn ...
Mặc dù phủ binh giành chiến thắng thu phục lại Trường An, nhưng không có quá nhiều ý nghĩa, vì cuộc chiến đó làm thù hận hai bên càng khắc sâu.
Có điều lần này cũng rất khác cuộc chiến đó, tuy phủ binh Sơn Đông, Hà Bắc cũng trang bị lượng nhỏ hỏa khí, nhưng không thể so với hai mươi vạn tỉnh nhuệ mà hoàng đế huy động lần này. Riêng trong quân Vân Sơ đã có sáu mươi vạn món hỏa khí các loại, có lẽ đủ đập tan bất kỳ thú hận nào?
Nghĩ tới đó tay Vân Sơ run rẩy, y chẳng chút hứng thú nào trong việc dùng hỏa khí làm nổ tan xác đồng tộc.
Ngày mùng sáu tháng một, ba nghìn quân của Bùi Hành Kiệm đột nhiên tập kích Bác Châu, giết ba mươi mốt người chiết trùng phủ từ đô úy Trương Uy trở xuống.
Ngày mùng tám tháng một, hai nghìn quân của Bùi Hành Kiệm như từ trên trời giáng xuống, khống chế Bối Châu, giết thứ sử Diêu Thành Đạo cùng hai mươi bảy người.
Ngày mười một tháng một, hai nghìn tinh ky của Bùi Hành Kiệm tập kích Phạm Châu, giết mươi chín người thứ sử Lưu Tiên.
Bách tính hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc kinh hoàng.
Theo lý mà nói, hoàn đế muốn giết quan viên địa phương thì cần gì phải dùng tới quân đội, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, những người đó phải ngoan ngoãn tới trước mặt hoàng đế chịu chết. Nhưng Bùi Hành Kiệm vẫn huy động quân đội, không thông báo cho quan tư pháp, chính vụ địa phương.
Cứ như thế dùng cách thô bạo nhất làm việc.
Sau khi nghe xong Vân Sơ công bố tin tức mới nhất, Lý Tích ngồi hàng đầu tay trái hỏi:" Bệ hạ không đem tội trạng những người đó công bố thiên hạ sao?" Vân Sơ đặt bút than trong tay xuống, trả lời cho toàn bộ bộ hạ trong đại trướng:" Những người đó có một điểm chung, đó là ruộng đất nhiều, môn khách nhiều, điền hộ nhiều, gia nô cũng nhiều."
Lý Tích đương nhiên biết rõ vi sao hoàng đế làm vậy, sở dĩ ông ta hỏi thực ra là vì chức trách của trưởng sử hành quân, khi các quan quân khác có chỗ nghi hoặc, thường do trưởng sử hỏi ra.
Vân Sơ giải thích rồi, nhưng y không nói rõ ràng, Lý Tích không truy hỏi, để bộ hạ biết bao nhiêu, đó là quyền của chủ soái.
Vân Sơ lại giơ một bản văn thư binh bộ lên cho tất cả mọi người xem:" Thực ra chuyện Bùi Hành Kiệm đang làm, chúng ta cũng sắp phải làm."
Đám bộ hạ phía dưới lập tức phấn chấn hẳn.
"Ba huyện Quyên Thành, Lâm Bộc, Lôi Trạch, giết huyện lệnh cùng lại viên trong huyện, giải tán dân tráng, lấy kho phủ, tiến hành quản chế quân sự."
"Được rồi, nhiệm vụ chỉ có thể thôi, ai muốn đi." Vân Sơ giọng chẳng nóng chẳng lạnh hỏi:
Lập tức các tướng nối nhau hô lên:" Mạt tướng nguyện đi."
Vân Sơ gật đầu, nói với Lý Tích:" Làm phiền Anh công rồi."
ebookshop.vn