Q5 - Chương 209: Vân Sơ mềm lòng .
Q5 - Chương 209: Vân Sơ mềm lòng .Q5 - Chương 209: Vân Sơ mềm lòng .
Lý Tích kỳ thực lúc này đang bị nghi ky lớn, cho nên hành vi của Vân Sơ thể hiện sự tin tưởng vào ông ta, nghiêm mặt đứng dậy, ánh mắt quét qua các tướng, hô:" Tôn Hổ, Tần Hoài Đạo, Hàn Thông."
"Có mạt tướng.' Ba người rời hàng bước ra:
Tôn Hổ là viên giáo ý mình cao tám thước, Hán Thông là đại hán khẩu âm Quan Trung cực nặng, còn Tần Hoài Đạo lại là một nam nhân trung niên gầy gò, chẳng có mấy khí thế võ tướng.
Lý Tích giao văn thư cho Tôn Hổ, Hàn Thông lệnh cho bọn họ trong ba ngày hoàn thành quân lệnh.
Hai người kia đi rồi, Lý Tích có chút trầm ngâm:
Tần Hoài Đạo chính la nhi tử độc nhất của Hồ quốc công Tần Quỳnh, võ dũng chẳng thể bì với phụ thân, văn tài cũng chẳng có là bao. Mấy năm qua mạch Tần Quỳnh đã đi xuống thấy rõ, Vân Sơ không để ý Lý Tích dùng ít lòng riêng.
"Lôi Trạch, ba ngày, binh mã bản bộ."
Tần Hoài Đạo chắp tay nhận lệnh, ưỡn ngực mang văn thư rời quân trướng.
Lý Tích bấy giờ thu lại gương mặt nghiêm túc, cười khà khà với các tướng quân thất vọng còn lại:" Đừng vội, lân này theo bệ hạ đông tuần sẽ có cơ hội cho các ngươi lập công. Các ngươi giữa nghiêm quân trại, chuẩn bị xuất chinh đi."
"Vâng!" Các tướng còn lại hô vang, thi lễ rời đi:
Lý Tích nói:" Lão phu cứ nghĩ ngươi sẽ ngăn cản Hoài Đạo đi Lôi Trạch chứ?"
Vân Sơ lắc đầu:" Gia đạo Hồ quốc công đi xuống rồi, giờ là lúc phải phấn đấu đi lên."
"Suy nghĩ của ngươi không phù hợp với bệ hạ rồi, bệ hạ cho rằng người cũ bọn ta xuống rồi thì không nên cho cơ hội quay lại nữa."
"Ta nghĩ khác, người có trải qua hưng suy mới biết phú quý có được không dễ dàng, người như vậy đáng tin hơn."
Ba đội quân một nghìn năm trăm người lần lượt xuất phát, quân doanh chỉ huyên náo một chút rồi quay lại yên tĩnh.
Cây cầu nổi hình trăng cong đang khẽ run rẩy, trận địa phía bờ đối diện đã đổi thành Kim ngô vệ của hoàng đế, đúng như Vân Sơ nghĩ Lý Trị không quá tín nhiệm Lý Tích.
Cũng phải, Lý Tích là người Sơn Đông, thời điểm này toàn bộ quan viên Sơn Đông, Hà Bắc, bất kể thế nào đều bị nghỉ ky.
Hoàng đế không tin Lý Tích, Vân Sơ thì hoàn toàn không tin Kim ngô vệ tướng quân Giả Quốc Trung ở phía đối diện.
Vì cha hắn là Giả Xuân Ngôn, sáu năm trước là tán ky thường thị của hoàng đế, bây giờ vẫn là tán ky thường thị. Sáu năm trước tên đó ở Liêu Đông nuốt một bát trân châu của Vân Sơ, là kẻ bỉ ổi, biết biến thông, nói được làm được, là thứ tiểu nhân có chữ tín, là kỳ nhân trong số những người Vân Sơ từng gặp.
Kẻ có thành sủng thành của hoàng đế thì nhân phẩm chẳng ra gì, cho nên Vân Sơ cũng không tin nhân phẩm của Giả Quốc Trung, y hạ lệnh xây hai cái cầu tạm ở thượng hạ du cách đó một trăm mét.
Hai cái cầu tạm này chế tác hết sức đơn giản, lấy túi da dê bơm căng rồi buộc lên bè gỗ, thứ này rất nhẹ, may là nước Hoàng Hà ở đoạn này chảy rất êm, cho nên đặt xuống nước rất vững.
Vân Sơ lại hạ lệnh công tượng đóng sáu mươi cái cọc gỗ vào nước, dùng xích sắt buộc cọc gỗ với nhau, đặt bè vào giữa các cọc gỗ. Khi nào cần dùng thì trải ván đỗ lên sẽ thành cầu rồi.
Cầu tạm như vậy tuy không thể cưỡi ngựa đi xe qua nhưng mà người đi bộ thì không thành vấn đề.
Quan trọng nhất vì hai cây cầu tạm này ở thượng hạ du cầu nổi, nên Vân Sơ có cớ bố trí thêm hai tòa quân trại bảo vệ cầu tạm, đồng thời bao vây Giả Quốc Trung vào giữa. Nói thật, Vân Sơ không tin bất kỳ thằng cha nào tên Quốc Trung hết.
Lý Trị nằm trên giường gấm nghe Vũ Mịi đọc tấu chương, đến phần tấu chương của Vân Sơ liền ra hiệu cho Vũ Mi dừng lại, nói:" Khoan, để trẫm đoán xem tên Nhị Bách Ngũ này có hoàn thành ý chỉ có trẫm không nhé."
Vũ Mị không vui:" Đây là tấu sớ của đại thần, bệ hạ nên nghiêm túc."
"Nghiêm túc với y thì chỗ trẫm thiếu y không ít nhạc thú, trẫm đoán Vân Sơ đã phái người đoạt ba huyện kia đúng không? Có điều thế nào y làm khác đi."
"Đúng như bệ hạ nghĩ, tuy tiếp chỉ nhưng Vân Sơ không làm theo ý chí của bệ hạ diệt trừ hết quan viên ba huyện, y chỉ giết huyện lệnh, những người khác giam vào ngục, nói đợi hữu ti thẩm vấn."
Lý Trị thở dài:" Y là thế, tới giờ bệnh mềm lòng vẫn không sửa được. Tên đó chẳng bao giờ chấp hành đúng như trẫm muốn, còn cả Giả Quốc Trung, nhất định làm y khó chịu.
Vũ Mị xem tiếp tấu chương gật đầu:" Vân Sơ nói một cây cầu nổi quá ít, nên xây ở thượng hạ du hai chiếc cầu tạm, còn dựng thêm hai tòa quân trại."
Lý Trị cười to:" Vậy chẳng phải y bao vây Giả Quốc trung vào giữa à? Ha ha ha, không uổng công Giả Xuân Ngôn mấy năm qua còn nói tốt cho y, thấy rõ Giả Quốc Trung là thứ ngu xuẩn, nể tình Giả Xuân Ngôn nên không đàn hặc, lại tự mình bù đắp, đúng là người tốt."
Bùi Hành Kiệm ở đối ngạn giết tới đầu người lông lốc khắp nơi, hơn nữa chỉ giết chứ không chôn.
Trái ngược với hắn, Vân Sơ làm mọi việc hết sức ôn hòa cẩn thận.
Ba vị mãnh tướng vừa giết huyện lệnh, áp giải số quan viên còn lại vào nhà lao, bước sau Lý Tư dẫn đại đội nhân mã vào, buôn bàn tưng bừng.
Đồ Lý Tư mang theo không phải do Trường An chế tạo, thì cũng là Lạc dương chế tạo, giá không rẻ, khi những món đồ tinh xảo đó xuất hiện trong ba cái huyện thành nhỏ, làm bách tính nơi đó điên cuồng. Vì đồ còn rẻ nữa, cái giá là Lý Tư chẳng kiếm được bao tiền.
Mỗi một huyện lệnh chết thôi, với bách tính đương địa chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bọn họ lại chẳng có nhiều người biết huyện thái gia, còn toàn bộ quan lại bị bắt giam cũng chẳng tác động gì tới đương địa, vì họ vẫn phải làm việc, chỉ khác làm việc trong nhà lao thôi.
Có kinh nghiệm rồi, bốn người Lý Tư mặc dù phải chăm sóc bốn con chó con vẫn không ảnh hưởng tới công việc, lợi dụng đám quan lại trước đia điêu ngoa xảo quyệt, bây giờ thật thà ngoan ngoãn, trong thời gian ngắn nắm được toàn bộ tình hình ba huyện.
Từ khi quân đội xông vào thành chặt đầu huyện thái gia, đám đại địa chủ nghe tin chạy sạch, Lý Tư liên hủy hết đăng ký hộ tịch đất đai, cùng đống giấy nợ nhà địa chủ tích góp hồi lâu.
Giấy tờ đốt hết, ba huyện đó phân chia lại đất đai theo tô dung điều. Còn về sông núi rừng trước kia thuộc về địa chủ hào tộc thì mở cửa toàn bộ cho bách tính vào kiếm sống.
Khi cáo thị quan phủ đưa ra, bách tính cả huyện vui sướng tới bật khóc, trước kia những ẩn hộ không hộ tịch, không ruộng đất có thể đăng ký làm nông hộ. Nhưng nô tỳ, hạ nhân trước kia có thể đăng ký làm người tự do.
Cho dù có ít phú hộ không đồng ý, cũng bị nhấn chìm trong làn sóng bách tính.
†ebookshop.vn