Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1193 - Q5 - Chương 210: Tôn Tỉ Trật Tự.

Q5 - Chương 210: Tôn tỉ trật tự. Q5 - Chương 210: Tôn tỉ trật tự.Q5 - Chương 210: Tôn tỉ trật tự.

Lý Tư là một tiểu công chúa vị thành niên, làm việc tất nhiên là rất hồ đồ, nó chẳng biết thế nào là ẩn hộ, thế nào là nô tỳ, hạ nhân, nó hứng lên một cái là biến sạch toàn bộ người sống ở huyện Lôi Trạch thành người tự do. Số người tung hô tên An Định công chúa càng tăng lên, nó làm việc càng nhiệt tình, cơ hồ bế con chó nhỏ đi tới đâu là chuyện thành tới đó.

Vì Lý Tư lựa chọn huyện Lôi Trạch làm bừa trước tiên bởi thế người có tiền xung quanh đó bỏ trốn ngày một nhiều.

Ôn Nhu xem thư do Ôn Hoan gửi tới, vội vội vàng vàng đi tìm Vân Sơ:" Làm bừa làm bậy, nếu ngươi cứ để Lý Tư làm thế, trật tự tôn ty sẽ bị hủy trong sớm tối."

Vân Sơ cười:" Ngươi mà sợ trật tự tôn ti hỏng à, năm xưa ngươi là người ghét nhất cái đó."

Ôn Như mặt nhợt nhạt:" Trước kia ta chỉ trào phúng chút thôi, hành vi của Lý Tư là đào tận gốc người ta, nhân lúc chuyện mới chỉ ở Lôi Trạch, ngươi bảo đám Lý Tư về đi."

Vân Sơ lắc đầu:" Muộn rồi, bệ hạ phái thiên sứ tới huyện Đông Minh, sau đó tới huyện Lôi Trạch."

"Giết!" Ôn Nhu mặt ánh lên sát khí chặt tay xuống:

"Dù đám Lý Tư có làm gì sai ở huyện Lôi Trạch thì cũng không thể giết thiên sứ, khiêu chiến hoàng quyền, chuyện lớn đấy."

"Ngươi xem thường sĩ đại phu rồi, bọn họ có thể không để ý tới tiền, quyên, nhưng tôn tỉ trên dưới thì cực kỳ coi trọng, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử với họ mà nói là không thể phá vỡ. Ta sợ một khi thiên sứ tới huyện Lôi Trạch, làm rõ chuyện xảy ra ở đó, chúng ta sẽ bị bọn họ ùa lên công kích."

Vân Sơ bình tĩnh nói:" Chuyện ở huyện Lôi Trạch là sai sót nhất thời thôi, không phải ta cố ý."

Ôn Nhu nhìn vào mắt Vân Sơ:" Thật chứ, sao ta cảm thấy nghi thế." Vân Sơ chỉ chỉ ngực mình:" Ngươi nghĩ gì vậy ta cũng là sĩ đại phu mà, gia phó, điền hộ của nhà ta cũng đâu có ít, ta mà cố ý lam thế, Ngu Tu Dung là người đầu tiên không tha cho ta."

Nghe Vân Sơ nói vậy, Ôn Nhu mới thở phào:" Ngươi phải trì hoãn thiên sứ, ta tới huyện Lôi Trạch, đẩy mọi cái sai lên tân nhậm huyện trưởng Bành Huy Tổ, nghe cái tên là biết hắn muốn lập công dương danh tổ tiên tới sắp phát điên rồi."

"Cho ta ba ngày, ta sẽ dẹp xong chuyện ở Lôi Trạch, kéo đám Lý Tư khỏi hố lửa."

Nói xong là hắn vội vội vàng đi ngay.

Vân Sơ lâu rồi mới nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Ôn Nhu như thế, quả nhiên chia đều tài phú, xóa bỏ sang hèn là thứ mà sĩ đại phu sợ nhất.

Nhìn suốt lịch sử khởi nghĩa nông dân, câu nói cổ động lòng người nhất chính là "chia đều tài phú, xóa bỏ sang hèn", mặc dù đó chỉ là xã hội lý tưởng chẳng bao giờ thực hiện được, nhưng đừng bao giờ xem thường sức hiệu triệu của nó.

Một khi có người ở huyện Lôi Trạch hô ra câu đó, lập tức sẽ có vô số người làm theo, một làn sóng tạo phản sẽ lan khắp thiên hạ.

Vân Sơ tất nhiên cố ý, đây là thăm dò của y, chỉ cần chuyện chia đều ruộng đất, giải phóng nô lệ xuất hiện ở một nơi, nó sẽ để lại dấu ấn ... Đây là chuyện cực kỳ quan trọng.

Ôn Nhu là người thân cận với Vân Sơ nhất, thường ngày bị y âm thầm ảnh hưởng, nếu Vân Sơ muốn tạo phản làm hoàng đế, hắn dứt khoát sẽ hào hứng tham gia. Địch Nhân Kiệt sẽ không theo, dù bọn họ có là huynh dệ sinh tử, Địch Nhân Kiệt sẽ không tạo phản.

Nếu Vân Sơ muốn làm cách mạng ở Đại Đường, vậy chắc chắn chỉ có y dẫn một đám nông phu, nô lệ vùng lên thôi. Ôn Nhu sẽ không tham dự, một quý công tử như hắn không chịu sống cuộc đợi người người như nhau, hắn thích đứng trên cao nhìn xuống, thương xót chúng sinh.

Tuyệt đối không cho chuyện hắn làm chúng sinh.

Vân Sơ cũng không hi vọng chuyện này làm một lần là thành, y cứ để cái dấu ấn đó tồn tại, giao một hạt giống, xem nó sẽ phát triển thế nào ở Đại Đường này.

Mới giữa trưa thiên sứ đã tới đầu cầu nổi, Vân Sơ canh sẵn bên cầu đón thiên sư, vừa thấy thiên sẽ đã ra sức dụi mắt cho đỏ hoe, sau đó sải bước đi tới, đưa cả hai tay ra:" Nhiều năm không gặp, Giả huynh có khỏe không?"

Giả Xuân Ngôn vẫn còn ở trên ngựa, râu dài bay bay, thấy Vân Sơ lên nghênh đón, vội vàng xuống ngựa, cũng đi bộ tới nắm chặt hai tay Vân Sơ:" Vũ Sơ hiền đệ, ngu huynh nhớ quá đi thôi."

Bùi ngùi một phen, Giả Xuân Ngôn gọi Giả Quốc Trung tuổi còn cao hơn cả Vân Sơ tới, mắng:" Kiến thức không có ngông cuồng vô tri, nếu không phải Vân gia thúc phụ nể mặt lão phu đỡ cho ngươi, một khi có chuyện là họa diệt môn.”

Giả Quốc Trung tuổi ngoài ba mươi, da màu đồng, người chắc nịch trông khá có uy, luận bề ngoài thôi, ai không biết còn nghĩ hắn là trưởng bối của Vân Sơ, song lúc này vẫn ngoan ngoãn lấy thân phận vãn bối thi lễ với Vân Sơ.

Vân Sơ nghiêm mặt với Giả Quốc Trung:" Phải rèn luyện thêm, vài năm nữa ắt thành bậc lương đống."

Giả Xuân Ngôn lần này mang theo nhiệm vụ tuần tra ba huyện ba huyện, nhưng nhiệm vụ hắn coi trọng nhất là nói với nhi tử Giả Quốc Trung, một khi cầu nổi có chuyện, lập tức tiếp cận sở bộ Vân Sơ, đem toàn quyền giao phó Vân Sơ.

Biết con không ai bằng cha, Giả Quốc Trung là cái loại gì, còn ai rõ hơn người cha như Giả Xuân Ngôn chứ, hắn có thể lên tới vị trí Kim ngô vệ tướng quân là do cha hắn lấy tiên đồ ra đổi, nếu không ông ta làm sao ở vị trí tán ky thường thị tới mười năm.

Ông ta luôn cho rằng, vị trí tán ky thường thị đúng là sinh ra giành cho ông ta, không có vị trí nào gần hoàng đế hơn nữa, cái gì mà thị lang, thượng thư, tể tướng, làm sao thư thái bằng làm cận thần thiên tử.

Tư khi nghe nói cây cầu nổi kia là đường lui của cùng của hoàng đế, Giả Xuân Ngôn hối hận vì sao đưa con mình lên làm Kim ngô vệ tướng quân, đây đúng là một con ma thế mạng mà.

Nếu đám Bùi Hanh Kiệm, Tiết Nhân Quý mà trấn áp được hào tộc, địa chủ đương địa con đỡ, nếu không câu cầu nay sẽ có một trận tử chiến.

Mà Giả Quốc Trung nhìn ở góc độ nào thì cũng không gánh nổi trọng trách đó.

Lần này tới đây, hoàng đế đã dặn rồi, Giả Quốc Trung phải nghe lệnh Vân Sơ, hắn hiên ngang thay thế Lý Tích xong trấn thủ một bên cầu, chưa từng tới giao thiệp với Vân Sơ, ý định phân chia ranh giới rõ ràng.

Mời Giả Xuân Ngôn đi vào đại trướng trong quân trò chuyện, Vân Sơ đi thẳng vào vấn đề:" Huyện Lôi Trạch có vài chuyện không ổn, hiện đang chỉnh đốn."

Giả Xuân Ngôn tất nhiên có bản lĩnh nghe lời ca đoán nhã ý, cười đáp:" Lão phu cho rằng huyện Đông Minh gần Quyên Thành nhất, tầm quan trong không thể thay thế, nên định cáo biệt quân hầu xong sẽ tới Quyên Thành rồi Lâm Bộc, Lôi Trạch."

Vân Sơ cầm chén trà lên:" Chúng ta lấy trà thay rượu, cạn chén này."

Giả Xuân Ngôn ấn tay Vân Sơ xuống:" Rốt cuộc huyện Lôi Trạch làm sao, Vũ Sơ cứ nói rõ, ngu huynh tuổi cao, nói không chừng góp được vài chủ ý không đáng tiền."

Vân Sơ thở dài, đặt chén trà xuống bàn:" Bệ hạ mượn Vân gia nuôi An Định công chúa, Giả huynh có biết?"

"Nghe nói An Định công chúa được Vũ Sơ chỉ điểm, có tiếng Đào Chu, đáng mừng."

"Nói cho cùng tuổi còn nhỏ, ta dựa theo ý chỉ bệ hạ, lấy thủ cấp huyện lệnh, nhốt giam lại viên, nhất thời trong huyện xuất hiện khoảng trống quyền lực."

"An Định công chúa đuổi phú hộ đi?"

Vân Sơ gật đầu:" Phú hộ dẫn theo không ít nhân khẩu đi, công chúa thấy nhân khẩu trong huyện giảm mạnh, cho hết ẩn hổ, bộc tỳ thành dân hộ, nay tựa hồ không dừng lại được nữa."

"Thực ra chỉ cần giết đám nô bộc bỏ trốn là được, còn ấn hổ không có vấn dề."

"Giết tân huyện lệnh ấy, đều là do hắn."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment