Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1195 - Q5 - Chương 212: Mầm Mống Ở Lôi Trạch. (2)

Q5 - Chương 212: Mầm mống ở Lôi Trạch. (2) Q5 - Chương 212: Mầm mống ở Lôi Trạch. (2)Q5 - Chương 212: Mầm mống ở Lôi Trạch. (2)

Giả Xuân Ngôn trên đường quay về lại qua đại doanh của hậu quân, nói với Vân Sơ làm thế không ổn, Vân Sơ kiên trì không sửa, ông ta hết cách đành đem vạn dân thư tới thành Tế Dương, nơi hoàng đế đang ở.

Lý Trị xem vạn dân thư xong cũng cảm thấy hết sức khó hiểu:" Bành Huy Tổ chết có oan không?"

Giả Xuân Ngôn bình tĩnh dáp:" Oan ạ."

"Vậy thì tội trạng viết trong vạn dân thư đều là bịa đặt rồi."

“Trên tám thành là nói linh tỉnh."

Lý Trị nhích mông, người tới gần Giả Xuân Ngôn hơn một chút:" Nếu thế vì sao khanh vẫn giết oan Bành Huy Tổ?"

Giả Xuân Ngôn thở dài:" Dân oán sục sôi, thần đành phải làm thế để vỗ về địa phương, tiêu trừ oán hận giữa bách tính địa phương và quan phủ, Tào Châu lúc này không thể loạn được."

"Nhìn từ phương diện khác, bệ hạ phái Bành Huy Tổ tới là để mau chóng ổn định lòng người, củng cố địa phương, không phải là để hắn tới đó làm theo yêu ghét bản thân, gây ra sóng gió, chỉ cân hắn ổn định được địa phương thì chuyện khác có thể thong thả làm."

"Hắn không thể chia sẻ ưu lo với bệ hạ, còn gây ra phiền toái là thứ ngu xuẩn vô dụng, thế nên tác dụng cuối cùng của hắn là lấy cái đâu để dẹp yên lòng dân."

Lý Trị gật gù, Giả Xuân Ngôn ở bên hắn nhiều năm, làm việc luôn cẩn trọng, đâu vào đó:” Chuyện này có liên quan gì tới Vân Sơ không?”

Giả Xuân Ngôn nhìn trái phải, hạ thấp giọng xuống: "Không liên quan tới Vân Sơ, nhưng liên quan tới An Định công chúa ạ. Công chúa chẳng những bán lương thực với giá thấp, còn muốn bố trí trông một số loại cây mới mà Đông cung trồng ra, trong đó có một thứ là mẫu đơn Tào Châu, nghe nói là kiếm tiền lắm." Lý Trị vỗ bàn:" Làm bừa làm bậy, đồng ruộng huyện Lôi Trạch vốn không màu mỡ gì, lương thực hàng năm còn không đủ, không trồng lương thực lại đi trông mẫu đơn là có ý gì?"

Giả Xuân Ngôn thở dài:" Khi thần trở về đi qua quân doanh của Vân Sơ, từng hỏi công chúa, công chúa nói, chính vì trồng lương thực không đủ ăn, chẳng thà trồng mẫu đơn, đem mẫu đơn bán lấy tiền mua lương thực nơi khác."

Lý Trị giận run người:" Nếu trồng mẫu đơn ra mà không ai ngó ngàng tới thì làm sao?"

Giả Xuân Ngôn thấy hoàng đế giận quá mức rồi, vội nói:" An Định công chúa nói sẽ mua hết, không chỉ mua cây, mà con mua cả rễ làm thuốc, muốn trồng cả loại mẫu đơn ở nơi khác ... Chỉ cần trồng ra được một loại mẫu đơn mới, công chúa mua mấy trăm quan."

Muốn làm một người thông minh hồ đồ, hãy kéo hắn vào hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Trên đời này tri thức vô cùng nhiều, dù người thông minh tới mấy cũng không biết hết được.

Chính trị là lĩnh vực Lý Trị sở trường nhất, nếu dây dưa với hắn ở lĩnh vực này, dù có lừa được hắn nhất thời, chỉ cần cho hắn thời gian suy nghĩ, hắn sẽ tìm ra chính xác mấu chốt bố trí của Vân Sơ.

Vì thế Vân Sơ đem vấn đề kéo sang lĩnh vực kinh tế mà Lý Trị không nắm rõ, như vậy Vân Sơ có thể nắm quyền chủ động, y tự tin ở lĩnh vực này không ai là đối thủ của mình.

Triều đình Lý Đường coi trọng mẫu đơn hơn bất kỳ thời đại nào, thịnh thế mà, hoa nở to, màu sắc lại rực rỡ, tự nhiên thành lựa chọn hàng đầu.

Thành Trường An mỗi năm tiêu hao mười vạn chậu mẫu đơn, trong đó hoàng gia dùng hơn một vạn để thưởng cho hoàng thân quốc thích, huân quý đại thần. Hoàng gia thích mẫu đơn ung dung cao quý, bách tính tất nhiên là học theo, phong trào ngắm mẫu đơn vào tháng tư từ Trường An lan tới khắp châu phủ Đại Đường, chỉ cần người Tào Châu trồng ra mẫu đơn, chẳng lo không bán được.

Vân Sơ tin, những đào nô an gia ở huyện Lôi Trạch sẽ không ở lại trong huyện bao lâu, dù sao người xung quanh biết thân phận đào nô của họ. Nếu như họ thông minh, huyện Lôi Trạch sẽ chỉ là đá lót đường thôi, bọn họ sẽ đem hộ tịch chính thức của mình đi khắp nơi.

Huyện Lôi Trạch thu nhận đào nô, cho họ thân phận thanh bạch, tuy chỉ là thơi gian rất ngắn, nhưng tin rằng nó sẽ dần dan lan truyền.

Cuối cùng huyện Lôi Trạch sẽ thành thánh địa của những đào nô... Tuy nó chỉ là một hi vọng, có điều, người có hi vọng sẽ không tuyệt vọng.

"Vân Sơ muốn trồng mẫu đơn ở huyện Lôi Trạch, thế mà y cũng nghĩ ra được." Lý Trị trở vê hậu điện mà cơn giận vẫn còn chưa nguôi:

Vũ Mị vén mái tóc dài, ôn nhu hỏi:" Liệu có thành công không?”

Lý Trị hừ một tiếng:" Tám thành là được."

Vũ Mị lấy làm lạ:" Nếu chuyện đó chắc tới tám thành, vì sao bệ hạ lại tức giận."

"Không biết, trẫm nghe xong là giận."

Nghe hoàng đế thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Vũ Mị hiểu phần nào, an ủi:" Ở đạo kinh tế, khó ai hơn Vân Sơ, song y cũng chỉ là một thần tử mà thôi, bệ hạ không muốn y trồng, y chẳng làm được gì, bệ hạ cho y trồng, thì đó là ân điển của bệ hạ với bách tính đương địa."

Lý Trị nghĩ một lúc dân bình tĩnh lại, thở hắt ra:" Nghĩ lại lời của An Định cũng chẳng phải là sai, dù sao trồng lương thực cũng chẳng no bụng, vì sao không trồng thứ có giá trị hơn đem bán mua lương thực?”

"Vô nông bất ổn, nhưng vô thương bất phú, thôi vậy, dù sao chỉ là một huyện nhỏ thôi, để qua vài năm trẫm xem trồng mẫu đơn có giàu có lên được không?"

"Phải rồi, đã có quân báo của Bùi Hành Kiệm chưa?"

Vũ Mi lắc đầu:" Chưa có, thiếp đang rất lo, những việc Bùi Hành Kiệm làm không biết có thể ép đám loạn thần tặc tử đó ra không?" "Trâm đã lệnh cho U Châu đô đốc Hách Xử Tuấn thống lĩnh biên quân U Châu nhổ trại rút về phía tây, chỉ cần tặc nhân có dấu hiệu tụ tập, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm và Hách Xử Tuân sẽ hợp vây, diệt trừ hết ẩn hỏa của Đại Đường." Ý chí của Lý Trị ở chuyện này vô cùng kiên định:" Mười này sau chúng ta sẽ qua cầu nổi ở huyện Đông Minh đi Hà Tây."

"Bệ hạ không ở Tế Dương, thiếp e sẽ ảnh hưởng tới lòng quân."

"Trâm ở Hà Đông, đám Bùi Hành Kiệm mới rụt rè, không dám dũng cảm chiến đấu."

Vũ Mị biết khuyên không được, nói mát:" Vâng, vâng, mười ngày nữa chúng ta đi Hà Tây, như thế con gấu lớn của bệ hạ có thể ăn măng non, trúc non tới từ Lạc Dương rồi."

Lý Trị bật cười:" Sao lại ghen cả với gấu?"

"Sao lại không, giò ai ai cũng nói hoàng hậu như thiếp còn chẳng được sủng ái bằng một con gấu kìa."
Bình Luận (0)
Comment