Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1196 - Q5 - Chương 213: Không Ai Tin Ai.

Q5 - Chương 213: Không ai tin ai. Q5 - Chương 213: Không ai tin ai.Q5 - Chương 213: Không ai tin ai.

Khi tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào Sơn Đông, Hà Bắc thì Lý Tích lại có cái nhìn khác, ngón tay ông ta chỉ vào vị trí doanh Châu, nói chắc nịch:" Đây mới là phiền toái lớn."

Nói vè tầm nhìn thì ở Đại Đường này ít người bằng Lý Tích, song Vân Sơ vẫn nghi hoặc:" Bốn năm trước Tiết Nhân Quý đã suất quân đánh dẹp Doanh Châu một lần rồi, bây giờ các bộ Liêu Đông tụ cư ở Doanh Châu không dám nhúc nhích mới đúng."

Lý Tích lắc đầu:" Mười năm là lại một đời người, đứa bé mười năm trước đủ thành chiến sĩ rồi, giò nghĩ lại, năm xưa ở Liêu Đông, lòng cầu thắng của lão phu quá lớn, giết chóc quá nhiều."

Khi đó Vân Sơ cũng không tán đồng với chiến lược của Lý Tích, cho nên mới tự làm theo ý mình ở thành Đại Hành, chuyện qua rồi, y cũng không lấy ra nói:" Dù sao chúng ta cũng đã giết hết các bộ ở đó rồi, khó khôi phục được trong thời gian ngắn."

"Chúng ta chưa tới núi bạc đầu, chưa tới dòng sông đen, nơi chúng ta chiến đấu chỉ là ở xung quanh thành trì mà thôi, ngoài kia trước ra sao thì giờ vẫn vậy." Lý Tích vì lần đông chinh đó nghiên cứu nhiều năm, hiểu rõ hơn Vân Sơ:

"Không chỉ thế, bọn chúng còn thu góp không ít người các bộ tộc bỏ trốn, trở nên cường đạo. Mấy năm qua lão phu nghe nói, người Khiết Đan lại hưng thịnh rồi, hai mươi năm nữa thôi là họa của Đại Đường."

Nói như vậy vẫn không thấy Vân Sơ có phản ứng thì thở dài: 'Ài, lão phu già rồi, lời không còn nghe ai nữa."

"Anh công chẳng phải khi từ Liêu Đông về chẳng phải có ý thoái ẩn rồi sao? Sau đó còn vất vả làm gì." Vân Sơ đứng dậy:" Chuyện đời con cháu để con cháu lo đi, chúng ta làm sao lo hết được? Ngài cũng nên mang người dấu đi cho bọn ta gặp xem, chỉ biết bảo vệ, cưng chiều thì chẳng làm nên chuyện gì đâu."

Lý Tích sâm mặt, uống sạch cốc trà nóng, cầm ngay lấy thanh hoành đao cổ kính trên bàn, nìn chằm chằm Vân Sơ:" Xem ra lần này lão phu bị hoàng đế rút khỏi đối diện cầu nổi là vì chuyện này."

Vân Sơ hết sức bình thản trải giấy trên bàn, chấm mực viết bốn chữ "quang minh chính đại", sau đó thổi khô mực đưa cho Lý Tích:" Thói đời đã thay đổi rồi, riêng thành Trường An đã có một nghìn năm trăm thám tử của Bách ky tỉ."

"Người nên biết đều đã biết, người không nên biết cũng biết rồi, chẳng qua la ngại uy danh Anh công mà không nói thôi. Ngài sớm ngày đưa người ra để mọi người thấy nhân tài của phủ Anh công rốt cuộc là thế nào."

"Ngài cứ che giấu không nói, ai nấy đều cho rằng ngày ngài đưa ra là lúc trời long đất lở."

Bị Vân Sơ vạch trần tâm sự, Lý Tích vốn sống lưng thẳng như cán thương rõ ràng đã còng xuống, bỏ hoành đao, cầm lấy chữ của Vân Sơ ở trên bàn:" Biết hết rồi sao?"

"Nếu như Anh công ngài khi đến Lạc Dương cầu bệ hạ ban chức cho con cháu, thì vị trí ở trung quân nào tới Tiết Nhân Quý làm, ta thậm chí không cần rời Trường An, thái tử chẳng có cơ hội thành á hiến, tất cả những chuyện này vốn là của Anh công ngài."

"Khi ở Cam Châu, ngươi suýt chút nữa giết Từ Kính Nghiệp, nếu không phải hắn liều mạng nhảy xuống núi thì đã không thoát khỏi kiếp nạn rồi. Lời của đám người các ngươi, chẳng có câu nào là thật, lão phu không đánh cược được. Đứa bé đó chưa học thành tài, bây giờ có ra cũng chỉ làm trâu ngựa cho các ngươi sai bảo thôi."

Vân Sơ nghiêm nghị nói:" Anh công năm xưa quy thuận trại Ngõa Cương cũng bắt đầu từ một tên thập trưởng đi lên. Ta năm xưa ở cái thành Quy Tư nát, chỉ là một chưởng cố nho nhỏ nghe người ta sai bảo thôi."

"Muốn sai bảo người khác thì phải nghe ngươi khác sai bảo đã."

"Mười ngày sau bệ hạ rút về phía tây, Anh Công nếu chưa trình lên bệ hạ chuyện này, e là bệ hạ sẽ phái người tới giám thị ngài đó."

Mấy năm qua Lý Tích đã không còn ở trung tâm chính trị Đại Đường nữa, tin tức ông ta có được thường qua miệng nhiều người.

Lời người lại là thứ khó tin nhất. Chẳng có tin tức gì trực quan hơn những thứ mắt thấy tai nghe, cho nên tin tức của Lý Tích không được nhạy bén như Vân Sơ.

Tư Kính Nghiệp chẳng qua là quân cờ do Lý Tích thả ra, để người đời đem động tĩnh của hắn liên hệ với phủ Anh quốc công thôi. Ngay cả Vân Sơ trước kia cũng nghĩ, toàn bộ tâm huyết của Lý Tích đặt lên người Từ Kính Nghiệp rồi.

Chủ yếu là vì ông ta làm quá chân thật, toàn bộ lực lượng trong phủ rút đi cùng với thế lực Lý thị Lũng Hữu đã giao hoàn toàn cho Từ Kính Nghiệp tiết chế.

Bây giờ Từ Kính Nghiệp đã tới bước đường cùng, ngươi ta mới sực tỉnh với bản lĩnh của Lý Tích không thể nào không nhìn ra bản lĩnh Từ Kính Nghiệp căn bản không đủ làm chuyện lớn.

Để Từ Kính Nghiệp giúp mình đi tim đông trùng hạ thảo cũng là một chiêu tuyệt diệu, làn thứ hai che mắt người khác, để khi phát hiện sự thực, người khác đánh giá thấp ông ta.

Sở dĩ ông ta làm thế, là đánh lạc hướng của mọi người thêm thời gian cho đứa bé kia trưởng thành.

Ôn Nhu cũng đá từ huyện Lôi Trạch về, đối với hắn bây giờ, người thực sự nắm quyền lực thứ hai ở Trường An, diệt một huyện lệnh chẳng phức tạp hơn giết con kiến, chẳng có gì đáng nói. Nghe Vân Sơ kể chuyện Lý Tích, ngẫm nghĩ nói:" Tới mức này e không phải không muốn nói, mà là không thể nói."

Vân Sơ cũng nghĩ tương tự:" Chẳng biết vị anh kiệt này của phủ Anh công ẩn mình nơi đâu."

Ôn Nhu ngẩng đầu lên nhìn tấm Đại Đường kham dư đồ sau lưng Vân Sơ, từ bỏ ý định suy đoán:" Quá rộng lớn, hắn có rất nhiều nơi để mai danh ẩn tính âm thầm phát triển."

Địch Nhân Kiệt có lời giải thích của mình:" Nay bệ hạ rất thích dùng người mới, dùng chí sĩ hàn môn, còn huân quý cũ tuy địa vị cao, nhưng không được trọng dụng nữa."

"Nếu quân cờ bí mật của Anh công đặt trong phủ, ắt sẽ cả đời huy hoàng, nhưng chẳng có cơ hội vươn lên. Chẳng thà bắt đầu bằng thân phận hàn môn, dựa vào lực lượng Anh công ngầm bố trí, cộng thêm tài hoa, từng bước đi lên vị trí cao."

"Từ điểm này mà nói, Anh công rất có lòng tin vào đứa bé đó."

Vân Sơ vỗ tay rồi chỉ Địch Nhân Kiệt:" Ta nghĩ ngươi nhìn thấu tính toán của ông ta rồi đó, chỉ có điều thế này thì Anh công khó sống."

Ôn Nhu cười nhạt:" Chưa chắc không phải là điều Anh công kỳ vọng, chỉ cần ông ấy chết rồi, không ai hỏi tới Lý thị nữa, sau này chỉ có hưởng phúc, không lo tai nạn gì, vì ông ta là chiến thần của Đại Đường, cả đời chưa từng phản bội..."
Bình Luận (0)
Comment