Q5 - Chương 214: Món không ngon là lỗi ở trù sư.
Q5 - Chương 214: Món không ngon là lỗi ở trù sư.Q5 - Chương 214: Món không ngon là lỗi ở trù sư.
Đám Lý Tư được Vân Sơ gọi gấp về, đồng thời tạm hạn chế chúng rời quân doanh quá ba dặm, thế nên cả bốn đứa cả ngày chơi với chó ra thì không có việc gì khác.
Sáng sớm ăn sáng xong, Lý Tư dẫn con chó nhỏ của mình đi tản bộ bên Hoàng Hà, chỉ mới nuôi chưa bao lâu, con chó bé xíu gây gò đã béo múp, lúc thì chạy trước Lý Tư, khi thì chạy ra sau, còn ngửi ngửi cỏ bên đường, sủa mấy câu, trông có vẻ khỏe khoắn hoạt bát lắm.
Vân Cẩn bế Tiểu Bạch, lông Tiểu Bạch hơi xù, trông còn to hơn cả Hắc Long của Lý Tư, cái lưỡi phấn hồng thè ra liếm ngón tay Vân Cẩn, làm Vân Cẩn thích vô cùng.
Con chó nhỏ của Ôn Hoan thì bị nó lấy miếng da vùng qua bụng buộc trên đai lưng, cũng béo lắm, chỉ là vì không được thả ra nên sủa suốt, chẳng chịu an nhàn.
Dưới cái cằm nọng của Địch Nhân Kiệt cũng có một con chó thò đầu ra, ánh mắt hết sức tò mò với thế giới này, hệt chủ nhân của nó, ngay cả quay đầu cũng rất đồng điệu.
Hắc Long lại dẫm vào váy của Lý Tư rồi, thế là Lý Tư dùng chân móc bụng nó, hất sang bên.
Tháng hai ở bên sông, gió lạnh thấu xương, Lý Tư cởi mũ che trên đầu, thuận tay ném cho cung nữ, nói với Vân Cẩn đang chơi đùa với chó con:" Ta không vui"
Chưa đợi Vân Cẩn nói, Ôn Hoan rất chân chó sán tới bên cạnh:" Lại là ai chọc giận tỷ thế?"
Lý Tư ngồi xuống ghế gấp do cung nữ chuẩn bị:" Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta lỗ mất."
Vân Cẩn bế Tiểu Bạch đi tới:" Chúng ta cứu được nhiều người như thế, dù lỗ tới không còn một đồng cũng là chuyện tốt."
"Nếu lỗ hết cả tiền trong nhà thì sao?" Lý Tư nổi giận:
"Thế cũng không sao, chữ của đệ rất đẹp, có thể chép kinh sách cho Huyền Trang đại sư nuôi tỷ."
"Không thích đệ đi chép kinh, lỡ chép nhiều thành hòa thượng thì sao?"
"Đệ còn muốn cưới tỷ, sẽ không làm hòa thượng đâu."
Lý Tư thích nghe lời này, kéo tay Vân Cẩn ôn nhu nói:" Biết ngay trên đời này đệ thương ta nhất."
Ôn Hoan nhìn cảnh này rất chướng mắt:" Tối qua Vân Cẩn thà lấy canh trứng đi nuôi chó chứ không chịu để lại cho tỷ, sao đệ chẳng thấy nó thương tỷ, thích tỷ gì cả?"
Địch Quang Tự cười hì hì bổ xung:" Đại Hôi Lang của ta cũng được ăn nửa bát."
Ôn Hoan ném con chó xám buộc trên đai lưng xuống, con chó hớn hở chạy vòng quanh không biết chủ đang giận:" Mất mặt, đến canh trứng cũng không cướp nổi, phí công ta đặt tên cho ngươi là Hạo Thiên Khuyển."
Lý Tư miễn dịch với cái mồm thối của Ôn Hoan rồi, nhìn dòng nước Hoàng Hà trong vắt:" Việc thiện phải làm, tiền cũng phải kiếm, lần này ta hiểu ra một việc, tiền là dùng để lấp hồ, lấy đấp ở chỗ cao lấp vào hố, như vậy khắp nơi sẽ bằng phẳng."
Ôn Hoan không hài lòng lắm:" Sau này chúng ta kiếm chỉ để đi lấp hố à?"
Địch Quang Tự phản đối:" Không được, đệ muốn ăn ngon mặc đẹp."
Lý Tư bợp vào đầu Ôn Hoan, Địch Quang Tự mỗi đứa một phát:" Kém cỏi không có chút lòng dạ nào."
"Á vừa rồi chính tỷ không cam lòng mà."
"Thế nên ta mới đánh các ngươi."
Khi ánh nắng mùa đông rực rỡ chiếu lên người thực ra cũng ấm lắm.
Lý Tích ôm một cái cần câu dài ngồi bên Hoàng Hà câu cá, nhìn thấy bốn đứa bé dẫn bốn con chó nhỏ đi qua, nhi nha nhí nháu ồn ào cả khúc sông, liền vẫy tay gọi chúng tới.
Lý Tư tới một cái liền nhìn ngay vào thùng gõ, thấy ở trong đó có hai con cá mồm rất to, râu dài, không vây, hỏi:" Anh công, đây là các chạch à?" "Không phải, đó là cá trê."
"Sao lại xấu xí như thế?"
"Thì nó chẳng phải là loài cá tử tế gì."
"Cá mà cũng có tốt xấu sao?"
Lý Tích cười:" Loại cá này ăn thi thể người đấy."
Nếu là những đứa bé khác chắc chắn sẽ bị lời này của Lý Tích làm sợ hãi, nhưng đám Lý Tư chỉ vẻn vẹn kinh ngạc mà thôi, Vân Cẩn còn nói:" Vãn bối có đọc Thủy Kinh Chú của Ly Đạo Nguyên, nhưng không thấy nói tới loài cá này, thứ xấu xí này xuất hiện ở Hoàng Hà từ bao giờ không biết."
Lý Tích đoán:" Chắc là vì chiến sự hai bên bờ Hoàng Hà quá nhiều, thi thể cứ vứt xuống nhiều, dần dần sinh ra loại cá xấu xí này."
Vân Cẩn suy ngẫm:" Vậy phải chăng có thể nói thứ xấu xí này là do con người chúng ta tạo ra không? Nếu sau này gặp phải loại quái vật khó coi như thế, có phải cũng có thể nghĩ vậy không?"
Lý Tích lần đầu tiên gặp câu hỏi này, ông ta không tùy tiện trả lời mà nghĩ một lúc mới nói:" Trên đời này đại đa số thứ xấu xa bẩn thỉu đều do bản thân chúng ta tạo ra, dù không trực tiếp thì cũng liên quan."
"Vậy sau này cháu chỉ làm việc tốt, không làm việc xấu, những thứ xấu xí bẩn thỉu sẽ ít di chứ?”
Lý Tích giơ một ngón tay lên:" Ít nhất sẽ bớt đi một thứ xấu xí."
Ba đứa bé còn lại không có phản ứng gì, không định hưởng ứng lời Vân Cẩn để trên đời này bớt đi bốn thú xấu xí. Vừa mới rồi còn nói chuyện làm người tốt sẽ lỗ tiền, làm gì có chuyện bọn chúng muốn lỗ vốn tiếp chứ?
Lý Tư mắt đảo tròn, lập tức có kế:" Chúng ta có thể biến thành mãnh thú mạnh nhất cũng được, chỉ cần chúng ta ăn những con thứ xấu xí, như thế thứ xấu xí càng ít."
Vân Cẩn xách thùng gỗ của Lý Tích lên, đưa cho đám Lý Tư:" Tối nay chúng ta ăn hai thứ xấu xí này." Lý Tư nhìn hai con cá khó coi, muốn lắc đầu, nhưng bắt gặp ánh mắt sáng rực của Vân Cẩn nhìn mình, đành nuốt nước bọt:" Vậy thì cùng ăn."
Vân Cẩn tiếp tục nhìn Ôn Hoan, Địch Quang Tự, hai đứa kia gian nan gật đầu.
Lý Tích không nói gì cả cứ nhìn bốn đứa bé nói chuyện, đợi khi chúng bê thùng gỗ dẫn có rời đi mới lần nữa ném cai cần câu xuống Hoàng Hà.
Từ Vân Cẩn, ông ta có thể suy đoán ra bản tính của Vân Sơ là thật, nếu y là kẻ gian xảo che giấu bởi bề ngoài đường hoàng, khó ảnh hưởng tới con mình như vậy, song ông ta vẫn không tin một người có thể xem nhẹ công danh lợi lộc.
Đang suy nghĩ thì có một con cá to đớp môi, Lý Tư ra sức kéo cần, ông ta cực kỳ có kinh nghiệm, cánh tay gầy gò kia chẳng còn sức lực như năm xưa, song càng thêm thuần thục làm con cá mệt nhoài rồi nương theo đà của nó kéo lên khỏi mặt nước.
Một con cá trê dài tới hai thước bị ông ta kéo ra khỏi mặt nước ...
Vân Sơ nghe hét lời Vân Cẩn kể, nhìn con cá trê quẫy đạp trong chậu nhỏ, nói:" Đây là mon ăn ngon, nhi tử, con phải nhớ, trên đời này không có nguyên liệu nào khó ăn, chỉ vì khẩu vị khác biệt, hoặc tài nghệ trù tử không đủ, mới xuất hiện món ngon và khó nuốt khác nhau."
"Con muốn ăn ngon, phải luyện trù nghệ, người có trù nghệ tốt, có thể biến tất cả thành món ăn thần kỳ."