Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1198 - Q5 - Chương 215: Hoàng Đế Muốn Qua Sông.

Q5 - Chương 215: Hoàng đế muốn qua sông. Q5 - Chương 215: Hoàng đế muốn qua sông.Q5 - Chương 215: Hoàng đế muốn qua sông.

Trước nay Vân Sơ không cho con mình nói dối.

Nó có thể lựa chọn im lặng, hoặc là phản đối, chỉ có nói dối là không được, chủ yếu vì y không muốn con mình cho rằng có thể đạt được kết quả bằng nói dối chứ không phải bằng nỗ lực phấn đấu.

Không phải Vân Sơ yêu cầu con mình cái gì cũng phải nói ra ngoài, như thế thì thành đứa ngốc.

Ngôn ngữ là một thứ nghệ thuật vô cùng ảo diệu, ẩn chứa vô số hàm ý trong đó, phải khéo léo vận dụng kỹ xảo trong quá trình giao lưu với nhau.

Nói thật cũng phải biết nói ở góc độ có lợi nhất cho mình để nói, không cần nói dối, còn cao cấp hơn nói dối.

Tất nhiên Vân Cẩn còn lâu mới đạt được tới trình độ biết dùng kỹ xảo ngôn ngữ, cho nên bây giờ nó giống đứa bé thật thà, đơn giản.

Lý Tư, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đều không chịu thành người giống Vân Cẩn, vì thế dưới sự uy hiếp của chuyện ăn cá trê, chúng lựa chọn ăn để tổn hại với mình, với Vân Cẩn là nhỏ nhất.

Trước tiên, người Đường không ăn cá chép (lý ngư), còn về phần cá trê thì người ăn rất nhiều, chủ yếu vì loại cá này nhiều mỡ, cho dù không thêm mỡ thì cũng phải nấu cho ra mỡ.

Vân Sơ tất nhiên cũng ăn cá trê, còn ăn không ít, bất kể là đem hấp hay là đem kho, đều là món ngon cả.

Quân doanh vào mùa đông chỉ có đậu hũ và dưa muối, Vân Sơ liền đích thân xuống bếp làm nồi lớn cá trê hấp đậu hũ, dưa, cho rất nhiều mỡ, bốn đứa bé ăn xong la hét muốn ăn thêm.

Còn về chuyện cá trê ăn thịt người thì khi món ăn tỏa mùi thơm phức phức đã bị bọn chúng quên sạch rồi, bốn con chó đáng thương ngồi nhìn mà chảy dãi cũng chẳng được miếng xương nào. Lý Tư thề sau này nhất định phải làm con mãnh thú hung ác nhất, ăn sạch thứ xấu xa trong thiên hạ.

Từ hôm đó trở đi, bọn chúng vây quanh Lý Tích tích cực tìm mồi cho ông ta câu cá, chúng thì chưa câu được, những con cá to cả thước đó quá sức chúng.

Quân doanh nghiêm trang có thêm bốn đứa bé, bốn con chó chạy ra chạy vào suốt, lúc nào cũng náo nhiệt.

Ngày tháng tương đối thoải mái trong quân doanh kết thúc vào ngày 26 tháng 2 khi Vân Sơ suất lĩnh chư tướng đón Lý Trị tới.

Trước đó Vân Sơ đã phái thám mã đi hơn trăm dặm, giám thị thượng du Hoàng Hà từng khắc, toàn bộ huyện Đông Minh tiến vào trạng thái quản chế quân sự, cấm người tự ý đi lại.

Hai chiếc cầu tạm hai bên cầu nổi cũng dựng lên, về phần cầu chính ở giữa, Vân Sơ phái người gỡ hết ván gỗ ra để lắp lại lần nữa, đề phòng có người đặt thuốc nổ. Khi làm việc này Vân Sơ thực sự muốn quay về tát bản thân năm xưa một phát, một chút thiếu suy nghĩ, hậu quả quá tai hại.

Dù là thế Vân Sơ không dám có nửa phần lơ là, phái ra một con thuyền để dự phòng.

Người Vân Sơ nhìn thấy đầu tiên là Tiết Nhân Quý, chòm râu vốn đen bóng đã có ít râu bạc lẫn trong đó, đôi mắt đỏ ngầu, không biết thiếu ngủ bao lâu rồi.

"Có nghe nói bên ngươi có động tĩnh gì lớn đâu, sao biến ngươi thành bộ dạng này?”

Tiết Nhân Quý nói nhỏ:" Mười sáu lần ám sát, chết bảy mươi chín người, Phần Âm hầu Tiết Nguyên Siêu trúng ám tiễn, sinh tử chưa rõ. Ta không biết trong thành Tế Dương còn bao nhiêu tử sĩ, ngủ không nổi."

Vân Sơ chép miệng:" Phong thiện thường là vào tháng chín, giờ mới tháng hai mà thôi, ngươi thế này làm sao qua nổi ngày tháng còn lại."

Tiết Nhân Quý cười:" Giờ bệ hạ đưa tới chỗ ngươi, sau này là chuyện phiền lòng của ngươi rồi, ta và Lão Tiết rốt cuộc có thể phóng tay làm lớn một phen, thơi gian qua chịu ấm ức đủ rồi."

Vân Sơ cảnh báo:" Đừng để gây dân biến."

"Chỉ bắt hào thân, không liên quan tới bách tính."

"Du thế cũng phải nói rõ cho bách tính biết trước rồi hằng ra tay, ngươi tùy tiện xông vào, lòng người trong lúc hoảng loạn dễ bị kích động lắm."

"Không để ý được nhiều thế đâu, ngươi của lão tử chết tới hơn ba trăm rồi, món nợ này sao có thể không đòi về? Kẻ nào lão tử nhìn chướng mắt là giết hết."

Thấy Tiết Nhân Quý không chịu nghe lời khuyên, Vân Sơ cũng không nhiều lời, sai người đốt lò nấu quán quán trà, mùa đông lạnh lẽo, chỉ có thứ này là an ủi lòng người nhất.

Phải đợi thêm một canh giò nữa mới thấy một đội bách ky dùng để làm đẹp đội ngũ tới, đám người này người ngựa cao lớn, mũ giáp bóng loáng, nhìn thì uy phong, nhung quân trận lỏng lẻo, trông là biết thứ vô tích sự.

Đây chỉ là thứ chuyên môn đi thu hút tên của kẻ địch thôi, tinh nhuệ Bách ky ti vây quanh hoang đế rồi.

Đám Bách ky này đi qua, nhìn thấy Vân Sơ ở đầu cầu mặt âm trầm, bất giác ưỡn ngực, nâng cao trường mâu vờ vờ vịt vịt. Vân Sơ nổi danh quân kỳ nghiêm ngặt, Tiết Nhân Quý luyện quân rất nghiêm ở chuyện khác tương đối thoải mái, rất nhiều chuyện là lệ thường ở quân khác tới chỗ Vân Sơ rất dễ mất đầu.

"Chặt cây ba ngày để cảnh cáo."

Roi của Vân Sơ vẫn quất vào mặt tên giáo úy Bách ky, từ khi nhận quân vụ bảo vệ hoàng đế, Vân Sơ tự động thành túc vệ đại thần, là cấp trên trực tiếp của đám Bách ky đồ sứ này.

Tiết Nhân Quý vừa uống trà vừa xem náo nhiệt, y vừa bàn giao trách nhiệm cho Vân Sơ rồi, giờ thoải mái nhìn đám Bách ky do hoàn khố nhà công huân tạo thành bị bế mặt.

Tuy chẳng ưa gì Vân Sơ, phải thừa nhận, tên này đôi khi làm việc khiến người ta hả lòng hả dạ lắm.

Phía trước có tiếng nhạc vang lên, nghe khúc thì hẳn là bài (Chỉ qua), Vân Sơ hết sức kinh ngạc, suốt cả dọc đường hoàng đế trừ giết người ra thì có làm gì nữa đâu, giò lại tấu bài ( Chỉ qua) thì thật quá đáng.

Tiết Nhân Quý nhìn loan giá cực kỳ lớn đi tới, nói:" Gánh nặng ngàn cân bỏ rồi, không ngờ thoải mái như thế, ha ha, Vũ Sơ, bảo trọng nhé."

Nói xong ôm quyền với Vân Sơ, nhảy lên chiến mã phóng đi, tỉnh thần phấn chân như thời thanh niên, dù thấy gần đây hắn sống không ra sao. Ài, vị trí này để lão già gian xảo Lý Tích đảm nhiệm thì nhàn nhã hơn nhiều.

Quan viên lẽ bộ chưa xuất hiện thì Vân Sơ chưa đi đâu được, đợi thêm chốc lát thấy lễ bộ thị lang Vi Huyền thúc ngựa tới, thấy Vân Sơ cũng không xuống ngựa mà lấy ra một quyển trục í a í ới hát rất lâu, khi hát xong mới xuống ngựa chắp tay:" Quân hầu, bệ hạ triệu kiến."

Vân Sơ lên ngựa đi, bị Vi Huyền kéo lại:" Quân hầu cởi giáp."

"Cởi giáp sao hộ vệ được bệ hạ." Vân Sơ lạnh lùng nói xong thúc ngựa đi về phía loan giá:

Vi Huyền tức giận giấm chân chỉ mặt Vân Sơ không mắng ra lời.

Có cung vệ đứng gác hai bên cầu thấp giọng nói với ông ta:" Quân hầu nhiều lần mặc giáp vào cung, bệ hạ không trách."
Bình Luận (0)
Comment