Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1199 - Q5 - Chương 216: Hoàng Đế Là Ngọn Nguồn Của Mọi Tai Họa.

Q5 - Chương 216: Hoàng đế là ngọn nguồn của mọi tai họa. Q5 - Chương 216: Hoàng đế là ngọn nguồn của mọi tai họa.Q5 - Chương 216: Hoàng đế là ngọn nguồn của mọi tai họa.

Gặp hoàng đế ở bên ngoài ở chốn hoang dã thế này còn phiên hơn cả ở trong cung, đầu tiên là phải qua ải Kim ngô vệ, kiểm tra ý chỉ, yêu bài, rồi tới tả hữu túc vệ, Vân Sơ phải báo danh đợi được phép mới được qua. Tới chỗ Tả hữu thiên ngưu vệ mới thành lập phải giao toàn bộ vũ khí.

Tiếp đó nữa là tới phần cung vệ, may là ở đây toàn người quen, tướng đứng đầu chính là tên tướng quân cường tráng hơn ly ngưu trước kia vĩnh viễn đi sau Lý Trị như cái bóng, chẳng bao giờ nói gì.

Năm xưa hắn còn bị gấu lớn cướp mất công cứu giá.

Hôm nay gặp tên này không ngờ biết hành lễ với Vân Sơ, lại còn tươi cười, mở miệng ra là giọng Quan Trung đặc sệt:" Quân hầu, lâu rồi mới gặp vẫn khỏe chứ?"

Nghe lời văn vẻ đó từ tên tráng hán, Vân Sơ cũng chắp tay:" Lôi tướng quân vẫn khỏe đấy chứ?"

Lão Lôi đoán chừng tới đó là hết võ rồi, cười ngượng nói:" Bệ hạ bảo ta nói chuyện như thế mới giống người."

"Càng không giống ngươi thì có."

"Đúng thế đấy, ta nghe cũng không giống tiếng người."

Vân Sơ chỉ loan giá đằng xa:" Có cần soát người không?"

Lão Lôi cười rất đôn hậu, nhưng lời thì dứt khoát:" Quy củ là quy củ."

Vân Sơ mặc cả:" Kiếm cung nữ soát người không được à?"

Lão Lôi cười nhe răng:" Lão Lôi tự mình hầu hạ quân hầu cũng được."

Cuối cùng Lão Lôi vẫn không dám chọc vào Vân Sơ, gọi một cung nữ mặt mày thanh tú sờ Vân Sơ từ đầu tới chân rồi mới cho qua.

Vân Sơ bị cung nữ đa tình đó sờ cho rạo rực hết người, nếu chẳng phải ở chốn đông người thì y cũng muốn soát người nàng một phen. Đi tiếp về phía trước, thấy cái mặt người chết của Thụy Xuân, sau đó ngẩng đầu lên thấy Lý Trị và Vũ Mị ngồi trên loan giá chơi cờ.

Rõ ràng là thấy Vân Sơ tới rồi, hai người kia còn giả vờ không thấy, chàng đi một quân, thiếp ăn một quân, chơi cờ tới náo nhiệt.

Thụy Xuân bị Vân Sơ nhìn chằm chằm tới thiếu thoải mái, không giả vờ mù câm điếc được nữa, lên loan giá nói nhỏ:" Bệ hạ, Lam Điền hầu Vân Sơ cận kiến."

Lý Trị vờ vịt nhìn Vân Sơ một cái, hô "tuyên", sau đó tiếp tục cùng Vũ Mi đánh cờ, chỉ con gấu lớn nhác thấy bóng Vân Sơ là chạy mất.

Vân Sơ đi lên loan giá mới biết nó rộng lớn thế nào, ít cũng phải mười mét vuông, cái chỉ chưa nói, riêng rèm châu đã có nhiều trân châu hơn trong kho của Vân gia rồi.

Thấy Vân Sơ đi lên một cái là nhìn ngó linh tinh, Lý Trị hắng giọng:" Cây cầu nổi ngươi làm có ổn không?"

"Ổn thỏa ạ."

Vũ Mị vừa đi cờ vừa hỏi:" Nếu ổn thỏa vì sao còn làm thêm hai cây câu tạm?"

Vân Sơ mặt thản nhiên như không:" Vì ổn thỏa hơn, không chỉ thế, thần còn chuẩn bị một chiếc thuyền lớn."

Lý Trị gật gù:" Ổn thỏa thì ổn thỏa, nhưng đi thuyền cưỡi ngựa luôn có ba phần nguy hiểm."

"Bệ hạ muốn thế nào, cứ sai bảo, thần sẽ đi làm."

"Gọi Lý Tích tới đây." Lý Trị thong thả nói:" Xưa có tích gặp nhau ở Hoàng Tuyền thổ lộ tâm tình, trãm thấy Hoàng Hà và Hoàng Tuyền không khác nhau là bao, muốn cùng Lý Tích ở giữa sông nói vài lời đáy lòng."

Vân Sơ vừa nghe một cái đã phản đối chuyện này, nhưng y biết Lý Trị không phải là người biết nghe người khác khuyên can.

ebookshop.vn

Cứ nghĩ tới Lý Trị và Lý Tích đối diện với nhau ở giữa cầu, phía dưới là Hoàng Hà cuôn cuồn, trên sông gió lạnh rít gào, hai ngươi họ mặt mày thản nhiên uống rượu. Đột nhiên có một cơn gió lạ làm lật cầu nổi ... Thế là cả nhà Vân Sơ, đến cả con báo Đại Phì râu đã bạc trắng cũng không còn đường sống.

"Bệ hạ cho thần gác bên cạnh."

"Không được, có ngươi ở bên cạnh thì làm sao Lý Tích thổ lộ tiếng lòng với trâm."

Vân Sơ cẩn thận nói:" Bệ hạ, cầu tuy ổn thỏa, dù sao vẫn là cầu nổi, nên hơi lắc lư."

Lý Trị hào sảng phất tay:" Không sao."

Gây phút dó Vân Sơ thấy Lý Trị chắc là bị âm hồn của thái tông hoàng đế nhập vào người rồi, nếu không một người cực tiếc mạng như Lý Trị không làm ra được loại chuyện đó.

"Có điều cầu vẫn cần phải gia cố thêm."

Nghe Lý Trị nói thế Vân Sơ nhẹ người, đúng là Lý Trị rồi, không bị hồn ma bóng quế nào nhập vào hết.

"Thiếp thân hầu rượu cho bệ hạ và Anh công." Vũ Mị ôn nhu nói:

Lý Trị cười vang:" Được, hoàng hậu hầu rượu, Vân Sơ làm thơ..."

Vân Sơ mặt đen xì từ trong loan giá của hoàng đế đi ra, vừa vặn gặp Tiết Nhân Quý cưỡi ngựa phát tiết trở về, mặt hông hào như muốn tỏa sáng.

Hắn tóm lấy Vân Sơ hỏi:" Sao còn chưa giục bệ hạ sang sông đi?"

Vân Sơ cáu kỉnh nói:" Bệ hạ muốn tấu đối với Anh công ở giữa cầu, ngươi cứ thong thả mà đợi."

Tiết Nhân Quý há hốc mồm:" Thế là có ý gì?"

Vân Sơ khó chịu vô cùng:" Là có chuyện gì bất trắc, ta sẽ bị chém cả nhà, còn ngươi thì may ra được đem cả nhà lớn nhỏ đi Đam Châu câu cá."

Tiết Nhân Quý cuống lên:" Bình thường ngươi mồm mép lắm mà, sao hôm nay bị câm hay sao mà không khuyên nhủ bệ hạ?”

"Bệ hạ lần này không phải chỉ muốn hỏi chuyện Anh công, mà còn thăm dò hai chúng ta có đáng để bệ hạ tín nhiệm không? Một cục đá ném ba con chim, ắt tiếp theo đây bệ hạ phải có kế hoạch long trời lở đất."

"Bệ hạ lấy an nguy của bản thân ra thăm dò chúng ta à? Tuy ngươi là kẻ gian ngoan xảo trá vô cùng, nhưng nếu nói ngươi có lòng bất thần thì Lão Tiết này không tin đầu tiên. Còn về Lão Tiết ta cả đời chỉ có phận trung thành với nước. Thăm dò chúng ta làm cái gì?"

Vân Sơ nhìn tên tướng quân thuần túy đó rồi sải bước rời đi, không khuyên nổi hoàng đế, chỉ còn cách bỏ công sức trên người Lý Tích. Tốt nhất là lão già này đi tìm Lý Trị thỉnh tội trước, sau đó Lý Trị bày ra một cảnh quân thần tình thâm lưu truyền thiên cổ.

Vân Sơ không ngại chuyện phiền toái, càng không sợ chuyện lớn, y ghét nhất là chuyện vớ vẩn dễ sinh biến cố thế này.

Cả cây cầu mang một vẻ đẹp hoang sơ, yêu cầu chính là chắc chắn, dưới cầu là những chiếc thuyền gỗ dùng nguyên cây tạo thành, tất cả được nối liền bằng xích sắt to như ngón cái, Vân Sơ dắt ngựa đi trên đó cũng không cảm thấy lay động nhiều.

Gió ở giữa dòng lớn hơn một chút, long kỳ cắm ở giữa cầu bay phần phật, Vân Sơ dậm chân thử mấy lần, không có chút cảm giác chòng chành nào, theo lý mà nói cây cầu này sẽ không có vấn đề gì hết.

Ấy là với người thường thôi.

Đổi lại là một người khác muốn ngồi giữa cầu uống rượu ngâm thơ, Vân Sơ sẽ thấy đó là chuyện thú vị, rất có khí thế. Lý Trị thì thôi khỏi, vì hắn là ngọn nguồn của mọi tai họa chốn nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment