Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1200 - Q5 - Chương 217: Tấu Đối Giữa Cầu.

Q5 - Chương 217: Tấu đối giữa cầu. Q5 - Chương 217: Tấu đối giữa cầu.Q5 - Chương 217: Tấu đối giữa cầu.

Khi Vân Sơ tìm được Lý Tích thì ông già này vẫn đang câu cá, ông ta ở bên sông đã rất lâu rồi, dù có một con cá cắn câu, ông ta vẫn mặc, chỉ giữ chắc cần câu, đợi con cá sức cùng lực kiệt phơi bụng trên mặt sông.

"Bệ hạ muốn nói chuyện với ngài." Vân Sơ tới bên Lý Tích đoạt lấy cần câu, kéo con cá đã mệt nhoài lên, ném vào thùng gỗ:

Lý Tích cười thoải mái:" Đúng là nên nói chuyện rồi, lão phu có đầy một bụng tâm sự muốn nói với bệ hạ đây."

"Nói ít thôi, chọn chuyện quan trọng nói ngắn gọn."

"Vi sao?"

Vân Sơ thở hắt ra:" Bệ hạ muốn tấu đối với ngài giữa cầu nổi."

Lý Tích quay đầu nhìn Hoàng Hà rộng lớn:" Xem ra bệ hạ muốn nói với lão phu những lời không thích hợp cho người khác nghe nói. Cầu ngươi xây chắc chứ?"

Vân Sơ khẳng định:" Không có cây cầu nổi nào chắc chắn hơn nó nữa đâu."

Lý Tích dựa ngươi vào đống lông thú sau lưng, hít một hơi kiêu ngạo nói:" Nếu đủ chắc chắn thì có thể nói được rất nhiều điều rồi, lần này phải nói hết lời trong lòng, lão phu chết cũng không nuối tiếc nữa."

Vân Sơ có thể cảm thụ được khí của vị thống soái từng chỉ huy vạn quân khi nói những lời này, lão già còn gân lắm, nếu gạt bỏ mọi vấn đề khác, chỉ lấy việc luận việc, lão già này cũng rất hợp khẩu vị của y.

Thứ cứng đầu này cũng không cần khuyên, thế nên Vân Sơ chẳng thừa lời làm gì nữa.

Lý Tích đã lên cầu rồi, hoàng đế cũng đã phái người đặt bồ đoàn, bàn trà, trà nước, dụng cụ uống rượu, cùng với một đội nhạc, một đội vũ cơ đợi lệnh.

Lý Tích đầu đội mũ tam lương tiến hiền, thân mặc áo đen, bội kiếm vàng, bước chân mạnh mẽ, khí thế vô song. Đó là uy phong của tư không, một trong tam công của Đại Đường.

Ánh mắt Lý Tích đi tới đâu toàn quân cúi đầu, phàm chỗ ông ta đi ra, người hai bên quỳ gối.

Mùa đông không hoa, dùng lụa tết cẩm tú, nơi này dùng gấm thục trải đường, nơi kia dùng lụa màu cắt khánh hoa, cung nhân nhảy múa tung hoa, một phần rơi lên cầu, một phần bị gió cuốn xuống Hoàng Hà, còn có một phần nhỏ rơi lên y phục hoa lệ của Lý Tích.

Hoàng đế đã đợi ở giữa cầu nổi, mặc trang phục vàng mỉm cười nhìn Lý Tích đi tới, bên cạnh là Vũ Mị mặc đại y đỏ rực ngồi quỳ sau bàn thấp.

Vân Sơ toàn thân giáp đen, giáp mắt hạ xuống, tay cầm mã sóc đứng phía tây cầu nổi, Tiết Nhân Quý giáp trắng áo choàng trắng chống mã sóc đứng phía đông.

Đợi cung nga múa xong rút đi như thủy triều, đợi hoạn quan bố trí hoa quả, bánh trái, rượu nước bê khay trống lui ra, giữa cầu nổi chỉ còn ba người.

Lý Tích tới trước mặt Lý Trị, nhảy múa thi lễ ba lần, hoàng đế đưa tay mời ngồi.

"Lâu rồi không thấy thái phó ăn mặc trang trọng như thế, trẫm gần như quên mất uy nghiêm của thái phó rồi." Lý Trị dùng thân phận năm xưa của Lý Tích là thái tử thái phó để xưng hô, biểu thị thân cận:

Lý Tích không hàn huyên, chắp tay nói:" Sau khi thần chết, mong phần mộ theo lệ của Tây Hán danh tướng Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh. Trong mộ mô phỏng theo Âm Sơ, Thiết Sơn và Ô Đức Kiện Sơn, để biểu dương công lao đánh bại Đột Quyết, Tiết Duyên Đà của thần."

"Được Âm Sơn, Thiết Sơn và Ô Đức Kiện Sơn của khanh, vậy có muốn Núi Bạc Đầu và Hắc Thủy không?"

"Đó là công lao thuộc vệ bệ hạ."

Lý Trị cười:" Trẫm tuy không có chiến công hiển hách, song nghìn năm sau ai quên được trẫm, trẫm chuẩn cho lấy bạc xây Núi Bạc Đầu, lấy nước đan sa làm Hắc Thủy."

Lý Tích đứng dậy bái lạy. Vũ Mi nâng chén rượu đưa tới trước mặt Lý Tích:" Nghe nói sức khỏe tư không không tốt, đã lâu rồi ít uống rượu, có điều chén rượu này không thể không uống."

Lý Tích nhận lấy chén rượu mời Lý Trị rồi uống một hơi cạn hết.

Lý Trị đặt chén xuống:" Huyện Đông Minh trước kia có tên là Ly Hồ, vốn là cố hương của Anh công, từng nghe nói gia cảnh Anh công năm xưa dư giả, nô bộc nhiều tới hàng nghìn, vì đại nghiệp mà tiêu tán hết."

"Không biết gia cảnh Anh công nay thế nào?"

Lý Tích lau rượu dính trên râu đáp:” Nay là nhà phú quý giàu sang."

Vũ Mị lần nữa dưa chén rượu tới trước mặt Lý Tích:" Mời Anh công cạn."

Lý Tích nâng chén rượu lần nữa uống cạn:" Lão thần đã thỏa nguyện, không còn vương vấn gì nữa."

"Đưa nhi tử ẩn khỏi nhân thế, vậy mà Anh công cũng hạ quyết tâm được."

"Huân tước của thần đã đạt tới tối cao của người làm thần tử, con cháu đời sau nếu học lão thần, được một phần ba là cao nhất, nếu đưa ra ngoài dân gian, nói không chừng học được sáu phần. Xin bệ hạ khoan thứ cho lòng của người làm cha."

"Thôi vậy, nếu hắn nguyện ở Nam Chiếu làm bạn với mãnh thú độc trùng, trẫm cũng không cưỡng cầu, chỉ là chức quả nghị giáo úy thì nhỏ quá."

Lý Tích sắc mặt thản nhiên:" Lão thần nhập quân ngũ mới chỉ là thập trưởng thôi."

Lý Trị sò lông mày:" Thiên hạ hòa bình đã lâu, tổ tông truyền lại rất nhiều quy củ..."

Lý Tích không đợi Lý Trị nói hết đã chắp tay:" Lão thần vẫn dùng câu nói năm xưa, đây là chuyện nhà của bệ hạ, bệ hạ nói một lời là định đoạt, không cần hỏi người khác, không cần cố ky nhiều. Nếu năm sau thần chưa chết, vẫn ủng hộ bệ hạ."

"Ai nói năm sau khanh sẽ chết?" Lý Trị ngạc nhiên lắm:

"Tôn Tư Mạc Tôn đạo trưởng vài ngày trước tới xem mạch cho thần, nói thần từ bây giờ không cần tiết chế ăn uống nữa, muốn làm gì thì làm đi."

"Lão đạo sĩ đó chưa bao giờ mang tới cho trẫm tin tức tốt hết." Lý Trị cười ha hả:" Sống chết có số, phú quý nhò trời, bệ hạ, lão thần xin lui."

Lý Trị nhìn món ngon vật lạ đầy bàn:" Rượu chưa quá ba tuần, cơm chưa thử ngũ vị, Anh công sao đã vội vàng như vậy?”

Lý Tích chỉ Vân Sơ và Tiết Nhân Quý;" Hai người họ không dám xúc phạm bệ hạ, nhưng trong lòng bây giờ hẳn đã xâm phạm lão mẫu của thần rồi."

"Thần già rồi, xin bệ hạ cho thần càn rỡ một lần."

Nói rồi đứng dậy thi lễ với Lý Trị rôi xoay người đi về phía Vân Sơ.

Vũ Mị nhìn theo bóng lưng Lý Tích, nói:" Đúng là coi mình thành quan viên nhất phẩm rồi."

Lý Trị đứng dậy, nhìn xuống dưới cầu, thấy nước sống cuồn cuộn bất giác mặt mày xây xẩm, nắm tay Vũ Mị:" Chúng ta cũng đi thôi, tránh cho đám Vân Sơ trong lòng cũn mắng nàng, thế thì trẫm lỗ lớn."

Lý Tích khi đi qua bên Vân Sơ nói nhỏ:" Bỏ lỡ rồi, đừng cho rằng cơ hội tốt khi nào cũng có."

Vân Sơ cười đáp:" Cảm tạ Anh công bỏ qua tâm kết, từ nay trời cao biển rộng."

Lý Tích hừ một tiếng:" Lão phu sống không quá năm sau, đúng là các ngươi được lợi rồi."

Nói xong đi thẳng.

Đám cung nga hoạn quan đợi đã lâu, vội vàng chạy tới xúm quanh đế hậu, đưa qua bên cầu.

Lý Trị đi qua bên cạnh Vân Sơ hỏi:" Anh công nói cái gì?"

Vân Sơ khom người đáp:" Anh công nói không sống qua được năm sau, muốn thần cầu xin giúp Từ Kính Nghiệp, cho hắn về kế thừa?"

"Vì sao ông ta không tự nói."

"Anh công không nói ra được, cho rằng thể diện không đáng tiền nữa."

Lý Trị hừ mạnh:" Thứ loạn thần tặc tử, mặc cho hắn chết." Người tới hộ vệ ngày một nhiều, vây quanh hoàng đế đưa tới hành cung bên kia sông.
Bình Luận (0)
Comment