Q5 - Chương 218: Lý Tích có muốn giết hoàng đế không?
Q5 - Chương 218: Lý Tích có muốn giết hoàng đế không?Q5 - Chương 218: Lý Tích có muốn giết hoàng đế không?
Hoàng đế đi rồi, đại đội nhân mã nườm nượp men theo cầu nổi liên tục qua sông, làm cả cây cầu rung rinh oàn mình chịu đựng. Tiết Nhân Quý ở phía bên kia cầu chẳng ngờ không đợi thêm được một khắc đã nổ pháo hiệu rời khỏi Hoàng Hà.
Vân Sơ đứng gác ở đầu cầu, đợi đội ngũ cuối cùng đi qua cầu thì lập tức hạ lệnh phong tỏa cầu mức nghiêm ngặt nhất, vừa thở phào một hơi chuẩn bị đi thì phát hiện xe ngựa của hoàng hậu không ngờ chưa đi, còn dừng ở bên đê, Xuân ma ma ăn mặc như quả bóng liên tục nháy mắt ra hiệu với y.
Vân Sơ tới trước xe ngựa, Vũ Mi đã vén rèm lên, đôi mắt tuyệt đẹp hai phần đen trắng rõ ràng muốn hút hồn người lúc này lại ngập sát khí, thực sự không tương đồng chút nào, gương mặt quyến rũ mê hồn đó nên có ánh mắt ôn nhu.
Cơ mà nghĩ tới Vũ Mị mà dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình thì Vân Sơ bất chấp liêm sỉ quay đầu chạy luôn.
"Lý Tích phải chăng có ý mưu nghịch?"
Vân Sơ vội vàng lắc đầu:" Thần không biết ạ."
Vũ Mị thấp giọng rít lên:" E chỉ có mỗi bản cung là không biết thôi đúng không?"
Nói xong xe ngựa của hoàng hậu cũng lăn bánh, chẳng mấy chốc liền đi xa, còn Xuân ma ma đợi bên xe thì bị hoàng hậu bỏ lại, vội vàng co đôi chân ngắn ngủn vừa chạy vừa la hét đuổi theo.
Đi cả rồi, lúc này Vân Sơ nhữn cả chân ngồi xuống đất, nói với Địch Nhân Kiệt luôn giám thị cầu nổi:" Ngươi nói xem, trong lòng Anh công có ý mưu nghịch hay không?"
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống cạnh y:" Chính vì không biết mới đáng sợ."
"Bệ hạ đột nhiên hủy bỏ chức trách trông coi cầu nổi của Anh công chắc phát hiện ra gì rồi."
"Ta luôn theo dõi ông ta, nhưng không phát hiện ông ta câu kết với ai."
Vân Sơ chỉ quân doanh phía sau:" Ông ta cần gì tìm người ngoài, ngươi không thấy lúc ông ta lên cầu à? Trong quân của chúng ta thiếu gì ngươi nguyện chết vì ông ta chứ? Ông ta chỉ cần vung tay một cái là đại loạn, không thành công cũng thành nhân."
Địch Nhân Kiệt gật đầu:" Ta nhìn cảnh ấy mà rợn người, bình thường Anh công ít xuất hiện, không ngờ uy vọng trong quân vẫn kinh người như vậy."
Vân Sơ ném một cục đá xuống sống, bực dọc:" Đều là suy đoán, chẳng ai tin ai cả, dù sao kiếp nạn này qua rồi, sau nay sẽ thái bình."
"Ta e trước khi Anh công trút bỏ hơi thở cuối cùng, không ai thực sự thở phào." Địch Nhân Kiệt không mấy lạc quan:
Sau khi hoàng đế tới, quân doanh chu vi năm dặm của Vân Sơ biến thành đại trại khổng lồ, vì xây cái trại này, gần như mọi cây cối xung quanh bị Vân Sơ chặt hết.
Trước kia đại trướng của Vân Sơ là trung tâm doanh trại, nay đổi thành căn nhà gỗ lớn do gỗ tròn dựng thành, trong nhà toàn da thú, chỗ ngồi ở giữa trải tấm da hổ nguyên vẹn đan xen vằn đen vàng.
Lý Trị ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn đám hoạn quan, cung nữ bận rộn bố trí đồ đạc.
Căn nhà gỗ này là do Lý Trị chọn, còn căn nhà trông có vẻ huy hoàng đẹp đẽ hơn thì đương nhiên thuộc về nơi hoàng hậu cư ngụ.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, huyệt thái dương của Lý Trị phồng lên, đây là dấu hiệu phong tật sắp tới, liền ra lệnh hoạn quan mời Tôn Tư Mạc vẫn luôn ở lại trong quân doanh của Vân Sơ.
Nhìn Tôn Tư Mạc dùng cái cương châm miệng dẹt cắt tai hắn be bét, lấy ra hai chén rượu đỏ rực, cảm giác căng lên ở huyệt thái dương theo đó biến mất.
Chảy nhiều máu như thế, Lý Trị thấy minh nên tỏ ra yếu ớt một chút, rên rỉ nói với Tôn Tư Mạc:" Đạo trưởng, Anh công thực sự không thể sống qua năm sau sao? Đạo thuật của đạo trưởng không thể giúp Anh công kéo dài tuổi thọ à?"
Thời tiết giá lạnh, Tôn Tư Mạc sợ tai Lý Trị bị tổn thương, dùng thuốc sát trùng ngâm vải, bọc tai hoàng đế lại. Nghe Lý Trị hỏi vậy, ông thở dài:" Lý Tích đã có dấu hiệu đèn cạn dầu, nói cách khác thể chất của ông ta chỉ có thể sống tới đó, tháng sáu năm sau bệ hạ có thể chuẩn bị hậu sự được rồi." Khi Lý Trị tới căn nhà da thú của Lý Trị bẩm báo nhiệm vụ phòng vệ thì trong phòng toàn người, ai nấy mặt mày nghiêm túc, nhưng Vân Sơ cảm giác họ đang nhịn cười.
Ai bảo hai cái tai của Lý Trị được bọc chặt trông quá hoạt kê.
Cho nên khi Vân Sơ bẩm báo không ai nghe, mọi người hứng thú với đôi tai của Lý Trị hơn hẳn.
Vân Sơ thấy điều này thể hiện sự tự tin của Lý Trị tăn vọt, Lý Trị là đế vương vô cùng chú ý phong độ, bất kể lúc nao hắn cũng thể hiện một bề ngoài hoa lệ hoàn mỹ.
Bây giờ mang đôi tai lừa ra gặp văn võ bách quan, điều này chứng tỏ hắn đã không bận tâm tới uy nghiêm từ vẻ bề ngoài nữa, hắn chính là uy nghiêm, dù có mang đôi tai lừa.
Vân Sơ nghĩ, nếu thái tông hoàng đế còn sống hẳn cũng thế.
Quả nhiên Lý Trị vừa mở miệng, không ai quan tâm tới cái tai lừa của hắn nữa.
Cấp sự trung Lưu Cảnh Viên, hoàng phủ Văn Lượng, bí thư giám Dương Tư Trung, trung thư xá nhân Quách Chính Nhất, tán ky thường thị Lưu Y, năm người này bị hoàng đế phế truất, lưu đày không có chút dấu hiệu báo trước.
Tội danh là kết đảng mưu lợi riêng.
Vân Sơ nhìn thấy rất rõ ràng, năm người đó bị nội vệ áp giải đi không ai thấy bất ngờ, cấp sự trung Lưu Cảnh Tiên còn chắp tay từ biệt trung thư xá nhân Quách Chính Nhất, nói kiếp này khó gặp lại nữa rồi.
Trong phòng im phăng phắc.
Lý Trị nhìn bách quan:" Trẫm biết trong lòng các ngươi không vui, cho rằng trẫm phế truất đám Lưu Cảnh Tiên vì họ nhiều lần bác chiếu thư của trẫm. Các ngươi cứ đi tiễn biệt rồi hỏi chúng xem, chuyện chúng kết bè kết phái có thật không?"
"Được rồi, chuyện phiền lòng xử lý xong, Trần Như Ý, ngươi từ vị trí kinh lược ngũ phủ Lĩnh Nam thăng lên, ngươi nói cho trãẫm nghe đám man tộc bạo loạn ở đó là sao..."
Suốt cả sáng, Vân Sơ bẩm báo xong nhiệm vụ phòng vệ là cầm hốt bản đứng yên tĩnh trong đám đông. Bất tri bất giác y từ một người rảnh rang khi hoàng đế cùng đại thần bàn việc chỉ có thể ngồi ngoài uống trà tán gẫu, nay đã xuất hiện trong tâm mắt hoàng đế rồi, không tiện ngủ gật, cũng như pha trà hưởng lạc nữa.
Chẳng những vị trí của y đã xếp ở hàng phái trên, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cũng thế. Lý Hoằng tất nhiên là gần hoàng đế nhất.
Từ khi Vân Sơ hoài nghi Lý Tích muốn giết chết Lý Trị, y nhìn ai cũng thấy hoài nghị, cả Lý Hoằng ngồi dưới ghế của hoàng đế cũng thế. Vân Sơ tính, với bản lĩnh của Lý Hoằng, hẳn là có thể giết chết Lý Trị trước khi văn võ đầy triều kịp phản ứng.
Có thể, nhưng thấp lắm, Lão Lôi như gấu đứng bên trái hoàng đế, bên phải là Thụy Xuân hông đeo đao, bằng cái công phu mèo ba căng của Lý Hoằng chẳng chống nổi, trừ khi có một thanh chùy thủ tẩm độc thấy máu là chết.