Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1202 - Q5 - Chương 219: Nửa Ngày Nhàn Nhã.

Q5 - Chương 219: Nửa ngày nhàn nhã. Q5 - Chương 219: Nửa ngày nhàn nhã.Q5 - Chương 219: Nửa ngày nhàn nhã.

Tảo triều lần nào cũng dài dằng dặc, đấy là đã có Vũ Mi giúp Lý Trị xử lý không ít chuyện lặt vặn rồi, nhưng đợi khi Thụy Xuân hô bãi triều thì thời gian đã là giữa trưa.

Vân Sơ vừa lấy lại tinh thân chuẩn bị an ủi cái bụng trống thì Thụy Xuân tới mời ở lại.

Lý Hoằng bất mãn trừng mắt với Thụy Xuân, song vẫn di cùng Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu, xem ra bữa cá trê hấp cà khô hôm nay không ăn được rồi.

Được Thụy Xuân dẫn tới thiên điện, Vân Sơ thấy Lý Trị đang ăn bột củ sen sền sệt, cung nữ cũng múc cho y một bát. Vân Sơ ăn xong thấy chẳng ngon bằng nhà mình, vì Lý Trị thích ăn đồ ngọt, cho đường nhiều tới khé cổ.

"Đường là thứ tốt với tướng sĩ, nhưng với bệ hạ mà nói thì hại nhiều hơn lợi." Vân Sơ đặt cái bát nhỏ xuống rồi mới nói:

Lý Trị chỉ đôi tai lừa của mình:" Trẫm bị Tôn đạo trưởng lấy máu rồi mà ngươi còn bảo trẫm ăn đường không tốt à?"

"Bệ hạ không hề thiếu máu mà là khí huyết quá xung túc nên mới phải tiết máu để giảm áp lực cho huyết quản. Đường là thứ rất gần với bản nguyên thân thể, người yếu ớt ăn đường sẽ mau chóng khôi phục, bệ hạ ăn đường làm cơ thể dư thừa dinh dưỡng, dễ báo."

"Nói vậy trích máu không hại cho thân thể của trẫm?"

Vân Sơ biến hắn lo ngại cái gì, nói:" Hà y phán nay đang nghiên cứu cách chữa trị mới gọi là truyền máu, tức là đem máu người khỏe truyền sang thân thể người yếu. Chỉ là một thứ gạo nuôi ra muôn dạng người, có người được truyền máu xong liền khỏe mạnh, có người thì chết ngay."

"Lạ là, ngay cả thân như cha mẹ con cái, tựa hồ máu cũng khác biệt, Hà y phán đã nhận ra máu con người chia thành các nhóm khác nhau. Không bao lâu nữa sẽ giải quyết vấn đề khác biệt nhóm máu, tới khi đó bệ hạ không cần lo thiếu máu nữa."

Đề tài này thành công thu hút chú ý của Lý Trị, gật gù sờ tai lừa của mình:" Ra vậy, bảo sao mà Tôn đạo trưởng lấy máu trẫm lại chẳng lo gì, té ra đã có dự phòng.

"Có điều sao máu cha mẹ con cái lại khác nhau được?"

"Bệ hạ, hiện giờ vẫn chưa rõ, có điều chỉ cần thái y viện kiên trì nghiêm cứu, ròi sẽ một ngày mọi chuyện rõ ràng..."

Hai ngươi tán gẫu tới khi mặt trời ngả về phía tây, Lý Trị ngáp một tiếng, Vân Sơ biết ý chuẩn bị cáo từ.

Lý Trị thong thả nói:" Chuyện của Anh công kết thúc ở đây, trẫm hứa dù ông ta sống hay chết đều cho đủ vinh diệu. Khai quốc công thần không còn nhiều nữa, không thể đều không có kết cục tốt."

“Nhân từ không ai hơn bệ hạ."

"Qua được chuyện này, trẫm thấy lòng thoải mái hơn nhiều."

Vân Sơ không hỏi, Lý Trị đã nói rất nhiều, lần này Lý Tích đi theo, chưa chắc đã mang ý đồ tử tế gì.

Sau khi thành túc vệ đại thần, Vân Sơ không còn tự mình nắm quân nữa, thống soái thật sự là bản thân Lý Trị, y chỉ còn quyền lực an bài binh mã phòng vệ, còn lại do Lý Trí quyết.

Có điều ở trong quân doanh này, y thực sự dưới một người, trên vạn người.

Về quân trướng của mình, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đã đi rồi, Lý Hoằng và bốn đứa bé không biết thì thâm cái gì.

Vì nhập chung với đoàn lớn của hoàng đế, Vân Sơ cũng đoàn tụ với Ngu Tu Dung, Vân Loan đã ngủ say, Vân Cẩm luôn khác biệt, nó chẳng thích ở chung với đám Lý Tư, thích yên tĩnh một mình đọc sách, không để ý tới chuyện ngoài, nhìn là biết đứa mê sách vở.

Lý Hoằng thấy Vân Sơ về vội vàng chạy tới:" Sư phụ, rốt cuộc có chuyện gì?"

Vân Sơ cũng chẳng hiểu, thi thoảng cảm giác như Lý Trị bị thái tông hoàng đế nhập hồn vậy, loại người gì mà dễ bị ma nhập như thế chứ, không tốt lành gì hết:" Phụ hoàng ngươi đột nhiên lòng dạ rộng lớn, chẳng biết là do nội tâm hay do tinh thế ép buộc." "Chuyện gì cũng phải có nguyên do chứ?"

"Ta không biết, muốn biết chỉ có thể hỏi bệ hạ thôi, có điều đoán chừng bệ hạ sẽ không nói đâu. Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đừng hỏi, biến rồi chỉ thêm phiền toái."

Lý Hoằng kiên quyết nói:" Sư phụ, ta rất muốn biết, ở Đại Đường này không nên có chuyện ta không biết."

Vân Sơ cười:" Tối qua phía triền dốc có một ngọn cỏ mới nhú, cách doanh không xa trên một ngọt đồi đất có cây hồng hạnh, đầu cành có chấm đỏ, buổi trưa nắng gắt bên bờ sông ta thấy một con kiến trinh sát ... Ngươi xem, bao nhiêu chuyện mỹ hảo trước mắt như thế ngươi không chú ý, nhất định muốn biết chuyện không thoải mái làm gì?"

"Muốn biết mọi thứ à? Đến thần tiên cũng không làm được đâu."

Lý Hoằng hỏi:" Vậy có chuyện không hay thì sao? Sư phụ gánh hộ ta như lần này à?

"Ngươi mơ hay thật, lần này là ta thấy nên thuận tay giải quyết, sau này ngươi gặp chuyện không hay thì tự đi mà gánh."

Đang nói chuyện thì Vân Cẩm chạy tới ôm tay Vân Sơ làm nũng, thời gian qua nó gần như không gặp được phụ thân.

Vân Sơ liền đá đít Lý Hoằng sang bên, lấy từ trong lòng ra một cái trâm gỗ đào, không thể nói là tinh xảo, nhưng do y trên đường đi chặt một cành cây làm thành. Bởi vì cành đào đáo trông rất độc đáo, bẻ đi cành nhỏ sẽ trông giống trái tim, chỉ cần tỉa tót chút là thành món quà tốt.

Vân Cẩm gài lên đầu lắc lư hỏi Vân Sơ:" Đẹp không?"

Vân Sơ ôm mặt khuê nữ hài lòng nói:" Đẹp lắm."

"A gia cứ đi suốt, Thải Vân Nương nhớ a gia lắm."

"Đó là a gia sai, sau này a gia sẽ cố gắng ở bên Thải Vân Nương thật nhiều, xem con lớn lên từng chút một, trở nên xinh đẹp từng chút một." Vân Cẩm cười khanh khách nhảy vào lòng Vân Sơ, không giống cái dáng vẻ lúc nào cũng như đại gia khuê tú điềm đạm thường ngày.

Lý Tư hâm mộ nhìn Vân Cẩm ôm cổ a gia, trước kia nó cũng có thể làm thế, thậm chí có thể leo lên lưng a gia, cưỡi lên cổ a gia xem biểu diễn, bây giờ không được rồi, làm gì có nhi tức phụ nào chui vào lòng công công.

Quay đầu nhìn Vân Cẩn đang ngốc nghếch chơi đoán số uống nước lạnh với Ôn Hoan, Địch Quang Tự, nó thở dài, vẫn phải đợi mấy năm nữa.

Vân Sơ đã về, Thôi ma ma liền xua đuổi người khác, chốc lát sau trong chiếc lầu rộng chỉ còn Ngu Tu Dung và Vân Loan ngủ say.

Ngu Tu Dung thấy Vân Sơ ngây người liền nói nhỏ:" Phu quân đã là hầu gia rồi, không cần vất vả quá mức, không đáng."

Vân Sơ cười:" Nói gì mà đáng hay không đáng, chẳng qua cũng chỉ làm bản thân an tâm, không uổng phí một thân tài học, có vất vả cũng là tự ta chuốc lấy thôi."

Hai phu thê đứng bên giường nhìn ấu tử ngủ say, thời gian cứ như dừng lại, lông mày Vân Loan rất dài, cho dù là ngủ rồi thi thoảng vẫn động đậy, ngũ quan càng hoạt bát. Tới ngay cái tai không biết cử động thi thoảng cũng bị Vân Loan lấy tay giật ... Thật sự không chịu yên một khắc.

Chẳng sao đang ngủ say thế nó choàng mở mắt, hét lên "a gia" rồi lao vào lòng Vân Sơ, vừa mới định chơi với con thì Vân Sơ phát hiện nó nằm trong lòng mình ngủ mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment