Q5 - Chương 220: Tuần doanh.
Q5 - Chương 220: Tuần doanh.Q5 - Chương 220: Tuần doanh.
Tới khi trời chuyển tối, Vân Sơ phải đi tuần tra, không thể ở lại trong lều nữa, được Ngu Tu Dung giúp mặc khải giám, đấm ngực hai cái rất mạnh, thể hiện minh rất phẫn hận, tay khác rất nhẹ xoa mông lão bà.
"Cố chịu, qua đại điển phong thiện chúng ta sẽ về Trường An." Vân Sơ an ủi:
Ngu Tu Dung dựa đầu vào vai y, giọng hơi phụng phịu:" Phu quân toàn lừa người ta, bệ hạ phong thiện cái gì, rõ ràng là đi chinh phục Sơn Đông, Hà Bắc, chẳng biết khi nào mới kết thúc."
"Lừa bản thân mà thôi, cuộc sống mà, không lừa dối một chút sao sống qua được."
Vân Sơ rút tay khỏi người Ngu Tu Dung, giũ áo choàng ra ngoài.
Ngu Tu Dung bế Vân Loan cũng không vui, nghe ngoài trướng tiếng thân quân hò hét, tới khi tiếng vó ngựa đi xa dần, nàng mới nói:" Tại con khóc làm a gia đi mất đấy."
Vân Loan tròn xoe mắt nói:" Rõ ràng a gia đi tận trung với nước không phải tại con khóc mà đi."
"Tận trung với nước?" Ngu Tu Dung quắc mắt quát:" Ai dạy con câu đó?"
"Thái tử ca ca."
Thoắt cái gương mặt Ngu Tu Dung khó coi vô cùng:" Đúng là coi phu quân ta thành trâu ngựa cho Lý thị ngươi rồi, còn là loại thế tập, phụ thân dùng xong, nhi tử muốn dùng tiếp, đừng hòng..."
Vừa mới tối, đèn bão trên chòi gác đã sáng lên, vì nơi này không phải toàn quân sĩ, mà có rất nhiều gia quyến quan viên, không thực hiện giới nghiêm. Buổi tối náo nhiệt hơn ban ngày, đâu cũng thấy người đi qua đi lại, tất nhiên cũng đốt lửa khắp nơi, mùi thức ăn, mùi rượu, tiếng cười nói rộn ràng.
Vân Sơ nhìn về nơi hậu quân của mình cắm trại, ở đó tối thui, không có ánh lửa, không có tiếng ồn ào, y rất hài lòng.
Phía Kim ngô vệ thì không chấp nhận được rồi, người khác đã đành đi, Kim ngô vệ đại tướng quân Công Tôn Trường Sóc không dẫn người đi tuần tra mà đang nướng thịt dê bên đống lửa, tay kia chẳng nhàn, tu rượu ừng ực.
Kim ngô vệ nên gọi là tả hữu kim ngô vệ, đại tướng quân vì thế cũng có hai người.
Công Tôn Trường Sóc thấy Vân Sơ thì niềm nờ gọi to:" Vũ Sơ huynh, mau tới uống."
Vân Sơ nở nụ cười hợp với kỳ vọng của tất cả mọi người, đi tới nhận lấy miếng thịt, nhưng rượu thì không đụng vào:" Trong quân không uống rượu."
"Sáu vạn đại quân ở đây, kẻ nào dám chứ?"
"Nếu sáu vạn con ma men thì một con lợn rừng cũng dám vào đi một vòng."
Công Tôn Trường Sóc thoắt cái đã đổi giọng:" Lam Điền hầu tới đây kiếm chuyện với mỗ à?"
Vân Sơ vẫn mỉm cười:" Chớ phạm sai lầm, phong thiện Thái Sơn, huân quý ắt điều chỉnh, ngươi đã hạ cấp thế tập rồi, từ quận công thành huyện công, nếu qua phong thiện thành hầu, đợi cuối năm tế tổ xem ngươi ăn nói với tổ tiên ra sao?"
Công Tôn Trường Sóc vội bỏ ngay bầu rượu xuống, không dám nghênh ngang ngồi đó nữa, đứng dậy thi lễ:" Mong quân hầu nể mặt gia phụ."
Mặc dù tước vị hắn cao hơn Vân Sơ, nhưng Vân Sơ là quan nội hầu, trừ mấy vị khai quốc là đất phong ở quê ra, thì tước vị khác lớn nhỏ kỳ thực dựa vào mức độ khoảng cách so với Trường An để tính.
Nếu cha hắn là Công Tôn Vũ Đạt thì Vân Sơ còn nể mặt, chứ một tên huyện công Miện Dương thì chẳng là gì trong mắt Vân Sơ, quan trọng là Vân Sơ có thể trực tiếp diện thánh, Công Tôn Trường Sóc thì không.
Vân Sơ chỉ đống lửa nói:" Dập lửa, chấp hành cấm lửa."
Công Tôn Trường Sóc mặt đỏ gay do dự mãi không nói, không muốn mất mặt trước đám bộ hạ, mấy tên bộ hạ không biết sống chết cứ ngồi đó tiếp tục ăn uống, bọn chúng không tin Vân Sơ dám trở mặt với bao nhiêu người ở đây.
Vân Sơ thình lình co chân đá tung đống lửa đang cháy, than củi trong bóng đêm như sao băng bay đi, một cục than đỏ đập trúng mặt một tên uống say, hắn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn quay ngất xỉu.
Những tên còn lại ra sức dập lửa trên người, tay đặt lên chuôi đao đợi lệnh của đại tướng quân.
Vân Sơ trầm giọng quát:" Chấp hành cấm lữa."
Công Tôn Trường Sóc nhìn tên binh tốt ngã xuống đất, than đỏ hòn còn đang cháy xèo xèo, mặt lõm vào không còn ra người nữa, siết chặt nắm đấm gườm gườm nhìn Vân Sơ, cuối cùng không dám xông lên mà căm phẫn phất tay rống:" Chấp hành cấm lửa, dập lửa đi."
Vân Sơ nhảy lên con ngựa mận chín, ngựa đi tới đâu những đống lửa dập tắt tới đó, tiếng ôn ào cũng lắng xuống, chỉ có đèn bão vẫn phát ra ánh sáng đỏ sậm.
Đi xuyên qua doanh trại Kim ngô vệ, nơi này tức thi chìm trong bóng tối tĩnh lặng, Vân Sơ tiếp tục tới doanh của tả hữu thiên ngưu vệ.
Người nơi này rất quy củ, không đốt lửa, thấy Vân Sơ dẫn thân binh đi tới, tên tướng quân mặc giáp đen chỉ đứng trong bóng tối nhìn đoàn người bọn họ, không lên bắt chuyện. Vân Sơ không để ý, chỉ cần chấp hành đúng quy củ là được.
Khi sắp ra khỏi doanh Vân Sơ đột nhiên nói vào bóng tôi:" Trong quân doanh, không được phép chủ tướng, không được đặt trạm canh ngầm."
Tướng quân giáp đen bấy giờ mới đi ra:" Chuyện này do hoàng hậu dặn ạ."
"Rút đi."
"Không có lệnh của hoàng hậu không thể rút."
Vân Sơ lạnh lùng nói:" Được, vậy thì chết đi."
Tướng quân giáp đen bước lên một bước chắn đường ởi của Vân Sơ:" Quân hầu chớ làm khó bọn ta."
Vân Sơ rút mã sóc bên hông ngựa, ra hiệu cho thân binh:" Chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ làm khó ngươi lắm à? Rút hay chết?"
Không biết tên tướng quân giáp đen đó nghĩ thông rồi hay là nhận được mệnh lệnh mà Vân Sơ không phát hiện ra, từ đống cỏ, dưới đất, chui ra bốn năm chục người. Những người này bố trí bên túc vệ mà túc vệ không có chút phòng phạm nào.
Vân Sơ mặt lạnh tanh tiến vào doanh cấm vệ quân, hôm nay quân trướng của y trong doanh cấm vệ quân, còn cung vệ sau cấm vệ quân thì không thuộc phạm vi quản lý của y.
Bên cấm vệ quân chấp hành các loại mệnh lệnh rất triệt để, bao gồm thời gian tuần tra cũng rất hợp lý, không có một sơ hở nào.
Vân Sơ đi tuần tra một vòng rồi vê quân trướng của mình, trước tiên ghi chép nhật ký tuần tra, sau đó rửa mặt, viết sách của mình thì Xuân ma ma mang nụ cười ngốc nghếch cùng một cái khay tới.
"Quân hầu, quân hầu, hoàng hậu bảo nô tỳ mang thịt tới." Xuân ma ma giọng đon đả như đám hỏa kế chào mời khác:
Vân Sơ thì bực dọc:" Đêm khuya rồi ăn thịt cái gì?"
"Thịt hươu đấy, nô tỳ chọn hai miếng to nhất."
"Ngươi muốn ăn à? Không sợ có độc sao?"
Xuân ma ma chỉ cái miệng mỡ:" Nô tỳ ăn một ít rồi, chưa chết."
Vân Sơ chẳng ngẩng đầu lên:" Thế thì cũng sắp chết rồi."
Xuân ma ma cơ bản là không sợ y, còn sán tới:" Nhà quân hầu nhiều thịt, để nô tỳ ăn giúp nhé."
Vân Sơ đặt bút lông xuống:" Tóm lại tối nay ta nhất định phải ăn hai miếng thịt này chứ gì?"
Xuân ma ma liên tục gật đầu:" Hoàng hậu nói thế."
Vân Sơ thở dài đành cầm miếng thịt hươu lên ăn, y còn chưa ăn hết thì Xuân ma ma đã ăn hết miếng còn lại, trông có vẻ rất vui vẻ, nhưng y phát hiện cặp chân ngắn ngủn của Xuân ma ma run bần bật.